Truyện ngắn: Ngốc nghếch


Cô gái buông tay chàng trai ra. Chàng trai giật tay cô gái lại

" Em đùa cái gì đấy , có chuyện gì xảy ra ư?"

" không! chỉ là em muốn chia tay thôi , mệt mỏi quá!"

Cô gái quay mặt đi nhìn về hướng khác. Chàng trai bất lực. Im lặng. Cô gái đứng lên

" Mình đi về đi anh! Em ko muốn ngồi đây lâu"

Chàng trai đứng lên . Cũng phải ! Họ chưa yêu nhau lâu , chưa có gì sâu đậm cả .

" Thôi cũng quên nhanh thôi mà, chỉ là tình yêu vụt qua thôi mà". Chàng trai thở dài nghĩ.



Tính cả thời gian quen và yêu chỉ vẻn vẹn 2 tháng , chàng trai cảm thấy hơi hẫng hụt. Dù 2 tháng nhưng ngày nào họ cũng gặp nhau , ngày nào cũng nói chuyện , 2 tháng , tức là 59 ngày họ hiểu về nhau , 2 tháng không có ngày nào buồn , luôn là sự vui vẻ, dường như họ không thể thiếu nhau được 1 ngày. Nhưng có 1 điều chưa bao giơ chàng trai được nghe 1 câu chuyện buồn của cô gái . Trong cuộc nói chuyện của họ chỉ nói về 1 vấn đề nào đó, về 1 người bạn của họ.

Và giờ cô gái muốn chia tay , muốn anh không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa. Chàng trai chấp nhận. Không 1 nguyên nhân , không 1 lí do.

Có lẽ cô gái cũng giống như bao đứa con gái khác : Vui thì yêu , không thích nữa thì giải tán . Hãy cứ nghĩ như chính tạo hóa , quy luật của cuộc sống thôi!


1 ngày , 2 ngày ...... 1 tuần trôi qua, cuộc sống của chàng trai thật vô nghĩa , nó như 1 món ăn thiếu đi gia vị . Nhạt phếc


Không 1 tin nhắn , không còn sự hỏi thăm vào mỗi bình minh chàng trai thức dậy .

Trống trải ! Chàng trai vào phần danh sách , muốn chạy nhanh qua tên cô , nhưng ngón tay nó cứ dừng lại đó . Không chịu bấm phím nữa. Chàng trai ấn nút gọi . 1 , 2 giây , bất giác chàng trai giật mình ấn nút tắt

" Điên quá rồi đấy". Chàng trai tự nhủ.

1 ngày , 2 ngày của tuần tiếp theo trôi qua , từng ngày trôi qua như xéo vò trong tim chàng trai. Không thể chịu nổi , chàng trai nhắn tin cho cô gái

" Anh muốn gặp em , 1 lần thôi , dù là lần cuối , anh xin em !

" Được ạ. Quán cafe lẫn đầu mình gặp nhau anh nhé!"

Chàng trai đang ngồi nhìn ra cửa sổ như 1 người vô hồn , 1 bóng dáng ngồi xuống , chàng trai quay ra , cô gái đang ngồi trước mặt . Bằng xương bằng thịt , Không giống như những ngày qua chàng trai chỉ ngắm cô qua những bức ảnh cô từng gửi cho chàng trai .

Như 1 người bị mất đi 1 thứ quý giá và người đó đã tìm lại được. Sừng sững ngay trước mắt. Nhưng nửa tháng không gặp nhau , trông cô gái như gầy hơn , ánh mắt cô buồn quá.

Sau những lời hỏi thăm xã giao , cả 2 im lặng không nói câu gì. 1 tiếng đồng hồ trôi qua , bao trùm quanh họ là sự im lặng. Cô gái đứng dậy :

" Nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước nhé!"

" Tại sao em cứ như vậy thế , luôn là người muốn đi về , em không muốn nhìn mặt anh , nói chuyện với anh sao? Vậy thì từ đầu em nói yêu anh làm gì , không yêu thì đừng lừa dối như vậy !"

Chàng trai quát lên . Cô gái im lặng , ánh mắt vô hồn ngồi xuống.

" Em có biết 2 tuần qua anh sống thế nào không , anh như cạn kiệt sức lực , anh không thể làm gì nên hồn , anh nhớ em ! Nhớ em nhiều lắm ! Nhớ em da diết ! Anh biết khi anh nói điều này em sẽ cười vì anh quá ngu ngốc , vì anh là 1 thăng con trai mà quỵ lụy 1 người không yêu mình như vậy , Nhưng anh không thể chịu nổi ! Không thể chịu đươc cảnh 1 ngày thiếu đi khuôn mặt em , 1 ngày thiếu đi những tin nhắn của em , 1 ngày thiếu đi giọng nói của em , thiếu đi nụ cười của em . Thiếu em , anh thiếu tất cả cuộc sống . Thiếu em anh như chết dần chết mòn đi từng ngày"

" Chúng ta mới yêu nhau hơn 1 tháng thôi mà , chưa có gì sâu đậm cả , em cũng như bao cô gái khác thôi mà , anh có thể quên em để đến với người con gái khác mà"

Chàng trai ngước nhìn cô gái 1 hồi lâu :

" Nếu em nghĩ chuyện tình cảm dễ như vậy thì anh thất vọng vì đã yêu em như thế này"

Chàng trai đứng dậy, trả tiền , đi xuống cầu thang. Cô gái cứ ngồi đó, cô khóc , khóc rất nhiều, tim cô đau quằn quại, cô ấn nút gọi vào số chàng trai :

" Em xin anh, hãy quay lại, em muốn nói với anh.......... ! Em muốn nói là ....... Em .... em yêu anh nhiều lắm !"

Chàng trai tắt máy , đứng 1 hồi lâu, rồi anh chạy nhanh lên cầu thang , cô gái ngồi đấy , người run lên bần bật , cô khóc nhiều quá , chàng trai ôm lấy cô gái , mặc cho mọi người xung quanh nhìn . Chàng trai cứ ôm lấy cô gái , cô khóc thảm thiết trong vòng tay chàng trai .

" Tại sao em muốn chia tay anh , em yêu anh hay không yêu anh?

" Em yêu anh........ em yêu anh nhiều lắm! .... Vì em sợ , em sợ, em sợ khi em yêu anh nhiều quá ! Khi chẳng may anh rời bỏ em ! Em sẽ không sống được vì yêu anh quá ! 2 tháng , không phải là con số lớn lao , nhưng tình yêu em dành cho anh còn lớn hơn cái thời gian nhỏ nhoi đó. "

Cô gái lau nước mắt

" Người ta đã nói : Tình chỉ đẹp khi tình dang dở - Không bao giờ có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu mà thôi , em đã từng trải qua , sự phản bội của tình yêu 1 lần khiến em không dám yêu ai quá nhiều. Và khi em nhận ra em yêu anh nhiều quá , em sợ ! Sợ 1 ngày anh rời xa em ! Em không muốn khi chúng ta có quá nhiều kỉ niệm , em sẽ không sống nổi mất"

Chàng trai ghì chặt lấy cô gái , ghì chặt lấy người con gái nông cạn ngu ngốc

" Em là đồ ngốc , em có biết anh yêu em nhiều lắm không , em không biết như thế nào mà em cứ tự sắp đặt cho cuộc sống của em , cuộc sống của người khác vào con đừơng cụt , sao em ích kỉ thế ! Em không biết anh đã sống những ngày thiếu em đau khổ thế nào không, Anh sống mà như mình đang chết , anh sống mà như người vô hồn , vì ai em biết không? Vì 1 con người ích kỉ là em đấy."

Và chắc các bạn biết kết thúc của họ phải không . Họ đã yêu nhau và lấy nhau , vì cả 2 đều rất yêu nhau , cần nhau . Cô gái đã nông cạn trong tình yêu quá . Và trong 2 người yêu nhau , 1 người mù quáng , 1 người đủ tỉnh táo để chuyện tình của họ có thể tiếp tục , để cả 2 không phải hối tiếc vì sự quyết định sai lầm, để người mù quáng kia có thể hiểu được mình ngu ngốc quá ! Đôi khi trong tình yêu có sự kết thúc hạnh phúc, nhưng cũng có những tình yêu dang dở do 1 điều gì đó cả 2 không rõ , chỉ là tình yêu của họ có đủ mạnh để tiếp tục vượt qua hay không thôi .....

VÌ EM ĐÃ KHÔNG THỂ CÙNG ANH

♥ ♥ ♥ VÌ EM ĐÃ KHÔNG THỂ CÙNG ANH ♥ ♥ ♥

"Đừng yêu em nữa, vì em biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về em.Đừng yêu em nữa, vì em đã mang tình yêu của anh đi mất rồi.Đừng yêu em nữa, vì em đã không thể cùng anh.Không thể cùng anh"


Read more »

Em không phải là 1 con đĩ

 [sưu tầm]

Anh đi tìm hoa, gặp người con gáiĐóa hoa thơ ngây, trong trắng dịu dàngAnh đi tìm vui, gặp người anh thươngNiềm vui thấp hèn ... hóa thành tình yêu ...

Đàn ông cho dù có tốt đến cách nào, là người ra sao, kể cả dân trí thức như tôi, khi ăn nằm với vợ không ngọt ngào, đều tự có cớ cho bản thân được phép đi tìm hoa. Đi rồi lại về, thế là ổn. Có trách thì lúc tôi lấy vợ, tôi không yêu, chỉ lấy vì đã đến tuổi có gia đình, cần một người vợ, thế thôi.


Hôm nay mưa và nắng giao nhau, cả hai như muốn dành không gian để dạo chơi nên tạo thành cái khí trời lúc nhè nhẹ, man mát, lúc thì lại âm ẩm, khô khan. Tôi lại muốn đi tìm hoa, thế là tôi gặp em. Một đóa hoa quá nhỏ bé, quá bình thường, trong mắt em tôi thấy hiện lên rõ rệt sự non nớt pha lẫn sự lạnh lùng. Song không quan tâm là mấy, tôi chọn em cũng chỉ muốn giải quyết và về nhà sớm.

- Em bao nhiêu tuổi, và cần bao nhiêu tiền ?

- 18, 300/dù. Tên, tuổi của a, và cho wc, e k muốn gặp người thân

- Anh àh, 32, tên Thắng, đã có gia đình.

- What ? Anh có vợ rồi à, và anh đang đi tìm gái à ?

- Em hỏi làm gì ? Có thể giảm giá cho anh không ?

- Em chọn anh. Tới đi, sao cũng được...

Lúc ngả giá với bông hoa của tôi, giọng điệu em nghe đắng. Đắng vô cùng, không như những bông hoa khác ngọt ngào mời mọc, tôi có cảm giác như nếu chỉ cần k theo em điều gì, em sẽ out nick tôi ngay, mà mặc dù em quá đỗi bình thường, không đẹp, không body. Điều đó làm cảm giác của một gã đàn ông tăng lên gấp bội, tôi muốn em.

Đón em, tôi giật mình. Trước mặt tôi chỉ là một nụ hoa chưa hé nở. Em yếu đuối, em mỏng manh, với một đôi mắt xa xăm, đôi mắt ấy nhìn tôi như thể chỉ lập tức muốn tôi biến mất khỏi trái đất này. Bông hoa dại của tôi ngồi trên xe, hay tay nắm chặt yên xe sau lưng, mặc tôi nói chuyện, em chỉ trả lại tôi bằng sự yên lặng lạnh lùng. Tôi bật cười và nghĩ, em quả thực không chuyên nghiệp và chiều " khách hàng " của em một chút nào cả.

Dường như lúc ấy mưa giành chiến thắng bởi cuộc tranh giành không gian cùng nắng. Mưa không to, nhưng cứ cố chạy thế này thì tôi và em đều sẽ ướt mất, nên tôi tấp vào một gốc cây, vội vã tìm áo mưa mặc vào. Thoáng 1 giây, tôi thấy trên gương mặt em nong nóng một giọt nước mắt, hay đó chỉ là mưa chạm nhẹ vào gò má em?

Đến nhà trọ, em ngồi yên. Tôi bật cười :

- Vào tắm đi em, sao lại ngồi đấy.

- Ơ..ok. Chờ một chút.

Lại một lần nữa, tôi sợ ánh mắt em, em nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và phẫn nộ đến khiếp sợ, song nó lại chuyển thành sự lạc lõng và sợ hãi. Em quay mặt đi bước vào phòng tắm. Tiếng nước chãy hôm nay lạ thật, nghe như từng tiếng nấc nhỏ vang lên. Trời hôm nay lạ quá, một màu xám ảm đạm. Em bước ra, mặc quần áo, và khăn tắm thì để hết cả ngoài này. Ôi bông hoa đáng thương nhỏ bé, em run khi tôi bảo em lại gần. Cái run đáng ghét của em làm dục tính trong tôi trỗi lên quá đỗi. Tôi biết em là bông hoa lạc đường, em khờ dại trước một rừng hoa rực rỡ lẳng lơ ngoài kia. Song tôi chỉ muốn đi tìm hoa, thưởng thức chứ không hề muốn giữ lấy bông hoa ấy để nâng niu.

...

Cơ thể em run bần bật khi tôi chạm vào, tay em nắm chặt ga giường, mắt em nhắm nghiền, môi em mím chặt, và em nằm yên.

.................................................. .....................

Sau lần đó, tôi biết em không thuộc vào cái thế giới mà em đang lún chân vào. Tôi không muốn một đóa hoa nhỏ bé ấy cứ cố chống chọi bằng những chiếc gai chưa đủ cứng cáp với cuộc sống này, với sự hỗn loạn gì đó đang diễn ra trong em. Tôi thực sự muốn giúp em, song tôi sợ gặp em lần nữa vì tôi biết tuổi của em còn rất nhỏ. Một người có danh tiếng như tôi không bao giờ muốn phá hoại cái thanh danh chỉ vì một cô gái làng chơi cả.

Cả tuần ấy, tôi không yên với những dòng suy nghĩ về em, em nao phải gái làng chơi, dường như em chỉ là một đóa hoa nhỏ bé khờ dại vô tình để một đợt bảo cuốn em sang chốn ấy. Em còn đó, lững lơ, thế nên tôi thấy mình phải cứu em ra....

Trời hôm nay trong xanh, ánh nắng dìu dịu tỏa ấm cả khí trời. Song đường Sài Gòn bụi bặm quá, hỗn độn quá, cái âm thanh ấy cứ hòa vào nhau .. tạo nên cái cảm giác nôn nóng, vội vã chạy đua với thời gian. Tôi hẹn gặp em, em đồng ý.

- Hôm nay em muốn đi đâu.

- Oh, đi đâu cũng được, khác biệt gì nhau hả anh. Lên mặt trăng nhé. Haha

Tôi im lặng. Tiếng cười và giọng nói của em bây giờ lạnh lùng hơn, cay đắng hơn, gương mặt em mệt mỏi với đôi mắt thâm quần, xa xăm. Phải chăng tôi đã lầm, hay thực sự em cũng chỉ là một con điếm mới vào nghề cho nên còn thiếu chuyên nghiệp mà thôi ?

- Em đang làm gì ?

- Thế anh đang chở em đi đâu và làm gì ? Em nói bằng âm thanh giễu cợt.

Tìm một quán coffee yên tĩnh, tôi chở em vào. Tôi cảm thấy em vừa định nói điều gì đấy rồi lại thôi, em tiếp tục yên lặng không nói lời nào.

- Em uống gì ?

- Sao anh lại chở em vào đây ?

Em nhìn tôi dò xét với vẻ rằng hôm nay anh không hứng à làm tôi chỉ muốn đè em xuống, cởi phăng quần áo em ra và cho biết thế nào là không hứng. Một con đĩ như em cũng chỉ cần tiền và sợ mất thời gian khi chỉ uống nước với khách hàng sẽ không được lợi lộc gì.

- Em đừng lo, tiền anh vẫn trả cho em. Ngồi đây uống nước đã, em uống gì ?

- Chanh đá, không đường.

- Chua thế sao mà uống hả em ?

Tôi hỏi em nhưng vẫn bảo phục vụ làm đúng theo những gì em nói. Nhìn xung quanh, tôi mới để ý đến tên quán này là "Cỏ Dại" . Giống như người con gái ngồi trước mặt tôi. Em mỏng manh như những bông hoa dại nhưng cứ cố giương ra vẻ ương ngạnh của mình. Có ly nước trong tay, em cứ đùa với những viên đá sóng sánh long lanh mà khuấy khuấy. Cho viên đá vào miệng, em xuýt xoa..

- Lạnh thật !

- Em hâm à, đá không lạnh thì cái gì lạnh?

Trả lời tôi chỉ là tiếng leng keng của thành ly nước em đang uống và chiếc muỗng em đang cầm. Tôi khó chịu khi thái độ của em cứ như vậy...

- Em hỗn quá, sao lại làm nghề này ?

- Nghề gì anh ?

Haha, em lại còn giả ngây thơ không biết tôi đang nói về việc gì. Nhiều lúc tôi chỉ muốn vả cho em mấy bạt tai.

- Thì làm đĩ .

Buông chiếc muỗng, rời mắt khỏi ly nước, đôi mắt em đi tìm ánh mắt tôi với tất cả sự lạnh lùng và căm ghét mà em có được lúc ấy, em nhẹ nhàng ...

- Vì Tiền .

Thế là rõ, loại người như em cũng chỉ vì tiền mới làm nghề này thôi, kể cả gương mặt non choẹt đang ngồi trước mặt tôi cũng không ngoại lệ.


- Thế thì em nên học cách làm đĩ cho chuyên nghiệp đi. Cứ kiểu này thì không có khách đâu.

Buông xong câu nói ấy, bắt gặp ánh mắt em đau đớn, dù chỉ là trong phút chốc. Nhưng chắc là do tôi tưởng tượng mà thôi.

- Ừh, sẽ học để chuyên nghiệp hơn. Lúc ấy anh lại gọi em nhé.

Âm thanh tôi vừa nghe thấy, hòa với dòng nhạc dịu êm của quán nước này thật không hợp chút nào. Cái âm thanh từ đôi môi em phát ra. Lạnh lùng, và bất cần.

.........................................

Vì một thời gian dài bận rộn với công việc nên tôi không gặp em, và hình như tôi nhớ em. Tôi lại online để tìm em. Em nhắn tin nói đã xóa nick này và để lại số điện thoại cho tôi. Tôi gọi cho em, trả lời tôi là một giọng nói trong trẻo như đượm buồn của một cô gái nào đó.

- A lô, ai đó ạ ?

- Điện thoại này phải của .. chết thật, cô ấy không nói rõ tên mình.. xin lỗi, tôi nhầm số.

Tôi bối rối không biết phải nói sao. Mà em thật lạ, điện thoại làm ăn của mình mà không chịu giữ lấy.

- Anh à ? Em đây, anh muốn gặp em à ?

Giọng nói kia lập tức chuyển thành giọng nói của em. Tôi vẫn nghĩ em thật tài tình, có lẽ lúc nãy em đang chờ điện thoại của gã trai nào đó khác nên giả giọng dễ thương ấy. Song tôi không quan tâm, hôm nay tôi muốn gặp em, thõa mãn. Từ sau lần gặp em, dường như tôi chán tất cả những bông hoa khác, đó cũng là điều làm tôi cảm thấy khó chịu và lo lắng. Tôi không thể để em quyến rũ - không thể để một con đĩ như em quyến rũ.

- Mình ra ngoại ô chơi nhé em, ra vùng nào sông nước ấy.

- Anh muốn thay đổi không khí à, ok.

Em cười, lần đầu tiên tôi thấy em cười lại là nụ cười nhếch mép, khinh khi như thế này. Điều đó làm tôi không ưa, không ưa em * thõa mà còn ra vẻ.

- Em vẫn chẳng học được cách ngọt ngào sao ?

- Hì, có lẽ, em chẳng ưa việc này.

- Thế thì sao lại làm ?

- Tiền.

Vẫn câu trả lời ấy, nhưng lần này em khuyến mãi cho tôi thêm nụ cười. Nụ cười bất cần.

- Tiền, có thế thôi à, anh bao em nhé ?

Ngẩng đầu lên nhìn tôi, lại mỉm cười, em ngã giá..

- Bao thế nào, trả nhiêu tiền ?

- Đồ .. đồ..

- .. Đĩ . hahaha

Em thêm vào câu nói của tôi còn lấp lững và cười to. Nụ cười em làm tôi sợ. Nụ cười chứa đựng bao nhiêu sự ai oán, cay cú. Em thật lạ, chính em làm nghề này không ai ép buộc, vậy mà cứ làm ra vẻ cay cú về nó, chẳng khác gì em đang khinh khi chính bản thân mình. Tôi chưa từng gặp một cô điếm nào như em trước đây cả.

Chở em ra ngoại thành, ra với vùng sông nước yên tĩnh. Thật ra tôi ra đây, bởi vì tôi không muốn để người thân bắt gặp mình đi ăn vụng, và với một cô gái trẻ như em. Thấy động tác em hít hà tận hưởng không khí trong lành ở đây, thật đáng yêu vô cùng. Thuê một cái ghe nho nhỏ, tôi chèo ra giữa hồ.

- Em biết bơi không ?

- Không.

- Thế em sợ không ?

- Không.

Cho ghe dừng lại, tôi lại gần em. Trông em bình tĩnh lắm, gương mặt em nhìn tôi không chút cảm xúc nào cả, đôi mắt em nhìn ra sau gáy tôi, rồi bỗng mất hút trong xa xăm, mắt em khép lại.

Tiếng nước chãy, tiếng ghe bập bềnh, tiếng tôi thở, không có âm thanh nào từ nơi em.

..............................

Thời gian sau, tôi đi với em thường hơn. Đương nhiên là em không online, vì tôi đang bao em, trả tiền em hàng tuần dù đôi khi không làm gì em cả. Tôi làm việc, em giúp tôi. Tôi mệt mỏi, em thư giãn dùm tôi. Cứ thể trôi qua nữa năm, em bây giờ trông tràn trề sức sống, không phờ phạc như trước kia nữa. Nhưng ở em vẫn chỉ là những nụ cười nửa môi và ánh mắt xa lạ dành cho tôi. Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến này em đòi gặp con gái tôi...

- Anh, cho em gặp bé Lan nhé.

- Tại sao ? Để làm gì vậy em.

- Cho em gặp đi mà.

Giọng nói em bây giờ khác trước, lúc nũng nịu, lúc cương quyết, lúc lạnh lùng... chứ không như ngày xưa, em nói với tôi chỉ với sự giễu cợt bất cần.

Và em gặp Lan, con gái tôi.

Con bé nhìn em, ánh mắt dò xét, dường như tôi cảm thấy con bé 4 tuổi đang tìm hiểu xem người trước mặt nó là ai, là gì cũa ba. Mà đôi khi do tôi quá lo sợ Lan sẽ về mách mẹ nên ưởng tượng thấy thế.

Em nói giỡn, em cười đùa với Lan. Nhìn cả hai chỉ như hai chị em tung tăng nô đùa. Em còn nhỏ dại quá, ôi em tôi, sao em phải vì tiền mà bước chân vào con đường này, tôi không biết.

....

Mọi chuyện có lẽ sẽ luôn tốt đẹp nếu em không hỏi tôi câu hỏi mà bấy lâu nay tôi không muốn

nghe nhất.

- Anh sẽ li dị và lấy em chứ ?

- ...

- Anh biết em tốt hơn vợ anh mà ?

- ...

- Anh có yêu em không ?

- Có, nhưng mà...

- ... em là đĩ, và anh chỉ đang bao em ?

- ... k..h.ô..n..g. Không hẵn vậy...

Em quay mặt bước đi, trao cho tôi một ánh mắt đau thương, rồi em quay mặt bước đi. Vai em run bần bật, dường như em khóc...

- Em sẽ gọi cho anh sau...

Dáng em không vững, làm tôi chỉ muốn chạy theo, ôm lấy em, vỗ về, nhưng tôi không thể. Vì em rốt cuộc chỉ là một bông hoa dại tôi thưởng thức ven đường. Dù tôi yêu em, dù tôi say mê em, thì phía trước vẫn có một gia đình chờ tôi về. Giọt nước mắt hôi hổi chực rơi ra, nuốt vào. Tôi xót xa cho thân phận em bạc kiếp.

...............................

- A lô, anh đến đón em. Nhà trọ ngày đầu tiên anh đi với em ấy.

Một ngày mưa, em đang ở nhà trọ nơi tôi đưa em đến lần đầu. Lòng tôi cay cú. Em quả thực là ngựa quen đường cũ, khi không có tôi thì vội vã đi tìm những gã đàn ông khác.

- Sao em phải làm vậy ?

Nhìn những vết hằn trên tay em, nhìn những giọt nước còn đọng trên gò má em, nhìn môi em mỉm cười yêu đuối, nhìn ánh mắt xa xăm em chào tôi... làm tôi thương em quá, giá mà tôi có thể bảo bọc em cả cuộc đời...

- Anh chở em ra biển nhé anh.

- Giờ này à? Trưa rồi.

- Đi mà anh, em xin anh.

Từng hơi thở em yếu đuối phát ra. Làm trái tim tôi chùn xuống. Biển cũng không xa lắm. Lần này tôi sẽ bắt em bỏ cái thế giới ấy, nhất định tôi phải đưa em trở về....

...........................................

Tôi và em ra biển. Em dường như sắp gục ngã mất, chặng đường không xa. Nhưng vì em đã mệt mỏi từ trước nên tôi thấy em như mền nhũn trong từng bước chân. Cái vẻ cứng cáp em tạo ra ngày thường cũng biến mất. Gió to quá. Tôi tưởng chừng như gió có thể sẽ bất cứ lúc nào thổi bay em. Trước không gian bao la, em đứng đấy, nhỏ bé và yếu đuối. Em khóc, lần đầu tiên em khóc nức nở, lần đầu tiên tôi thấy cơ mặt em thay đổi khi khóc, lần đầu tiên tôi nghe từng tiếng nấc em vang lên.


Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực đến thế. Không thể chạy vào ôm lấy em. Tôi chỉ biết đứng đấy. Im lặng. Tôi cảm thấy nếu tôi lại gần em, khoảnh khắc ấy sẽ lại biến mất và thay vào đấy là bộ mặt hằng ngày của em.

- Chở em tới khúc kia nhé a.

Em nín khóc và bảo tôi chở đi chổ khác. Giọng nói em xa lạ quá. Cô gái này thật lạ, dường như bên trong cái vóc dáng nhỏ bé kia là cả một rừng hỗn độn cảm xúc.

- Chỗ này vắng vẻ quá, sao em biết nó ?

- Vì em đến đây rồi.

- ...

- Chết, em để quên đồ. Anh quay lại chỗ củ lấy giùm em nhé. Em chờ anh ở đây.

Dường như em đang muốn trã đủa bằng cách hành hạ tôi chạy tới chạy lui. Nhưng không sao. Tôi chìu em.

- Em yêu anh.

- Anh cũng yêu em mà.

Em ôm tôi bằng tất cả sức lực em có được. Ánh mắt em nhìn tôi lưu luyến, dịu dàng, nụ cười em hiền hòa. Em lạ thật. Tôi không thể nào hiểu được em đang nghĩ gì.

Xoay lưng lấy xe chạy đi, bỗng dưng tôi cảm giác rồi em sẽ không còn bên tôi nữa một ngày không xa. Mắt em lại xa xăm, khẽ khép.

.................................................. .......................
" Anh, đây là tất cả số tiền anh đã bao em, trả cho em khi em ngủ với anh. Thế thì em không còn là đĩ nữa anh nhé.

Ngày hôm nay em đã tập làm đĩ - Nhưng cảm giác khó chịu lắm anh à. Đúng là em không hợp với nghề này. Hoàn toàn không ưa nó.

Em không là đĩ, vì em yêu anh. Em đã ngủ với anh, nhưng không phải thân phận gái bao mà anh nghĩ. Em không phải loài hoa đêm anh thưởng thức.

Em không muốn là đĩ, nên em ra đi để cuốn trôi cái thân phận ấy em đang mang.

Nơi bắt đầu, sẽ là điểm dừng. Ngày xưa ở đây, đời cay độc cướp đi của em đời con gái, tiếng cười. Ngày hôm nay ở đây, em ích kỉ cướp đi cuộc đời mình.

Anh à, xin lỗi, nhưng em không phải một con đĩ ! "

...
" Nhớ, nhớ người con gái, và đôi mắt thu cả hồn tôi ...

Nhớ, nhớ về đôi môi, một đôi môi hồng tươi trong nắng ...

Nhớ, nhớ từng nụ cười, từng nụ cười say đắm tim tôi ...

Và tim tôi, con ghi sâu mãi hình bóng ấy...
......

Tôi đi tìm... tìm em nơi đâu ??? "

Anh là một gã tồi !


-" Đừng chạm vào cuộc sống của a nữa đc k? đừng cản trở bước đi của a nữa,xin e ! "

...
..
-" A là đồ tồi,a k xứng đáng với tình yêu của tôi Long ạ "


Đó là lời chia tay nó đã nói với Trang và đó cũng là lời cuối cùng Trang nói trong khi khóc nức nở rồi cúp máy.

Trang tắt máy quá nhanh,Trang k kịp nhận ra,k kịp nghe thấy những tiếng nấc nghẹn lòng.. Ở đầu dây bên kia.


-Đúng,a là 1 kẻ tồi tệ,1 gã tồi yêu e nhất.

Nó và Trang yêu nhau đc 2 năm,1 khoảng thời gian dài và êm đềm cho đến khi chuyện xảy ra.


Nó vội vàng lau nước mắt rồi chầm chậm nhớ lại ngày đầu khi quen Trang.

...

Đó là 1 buổi chiều năm nó học lớp 12,sau tiết học hóa nó đc cô giáo phân công rửa và đi cất

đồ dùng dụng cụ thí nghiệm của buổi học. Có hẹn với lũ bạn đi đá bóng,nó vội vã làm thật nhanh.

Cất đồ xong nó lao thật nhanh ra cửa và ...

-Rầm ! nó va phải 1 ai đó.

Nó loạng choạng lùi ra phía sau,trước mặt nó là 1 cô gái đang ngồi bệt dưới đất,1 tay chống còn 1 tay

xoa đầu .. Nó tiến lại giơ tay ra

-Xin lỗi e , a vội quá , e k sao chứ?

Cô gái nắm lấy tay nó đứng dậy rồi nói :

-Biết người ta bao nhiêu tuổi mà gọi là e,vô duyên.

Nó hơi bất ngờ vì câu nói đấy,nó gọi thế là vì cô gái có dáng vẻ nhỏ bé,trông chỉ như các cô gái lớp dưới.

Cười ngượng,nó đáp lại:

-Hì. Vậy mình xin lỗi,bạn ko sao chứ?

-Tôi k sao,may mà tôi k mang thứ gì vào đây cất,k thì bạn đền ốm.

Cô gái nhặt cặp sách lên rồi quay đi,nó vẫn đứng đấy nhìn theo,bất chợt cô gái nói với lại :

-Mình tên Trang,học 12A3

Nó mỉm cười rồi lại chợt nhớ ra lũ bạn đang chờ,nó vội vàng chạy ra sân bóng.

...

..

Xẩm tối,đang lang thang trên đường về nhà,nó rẽ vào 1 quầy bán thẻ điện thoại. 1 người có dáng vẻ hơi quen

quen đang đứng trước nó,hình như là Trang.

-" Đúng là cô bé chiều nay mình va phải,cô ấy cũng mua thẻ phone à?Chắc nhà cô ấy gần đây "

Trang k nhận ra nó đang đứng ngay đằng sau.

...

-Bắn cho cháu 100k mạng Viettel.

-Đọc số đi cháu

-098xxxxxxx

...

Nhanh tay,nó bấm lấy số phone của Trang rồi quay người lại chạy đi thật nhanh.

Trang quay ra nhìn nhưng k nhận ra nó.

...

Tối đến,sau 1 hồi đắn đo,nó quyết định nhắn tin cho Trang.

-Này Trang,chiều nay lúc va phải mình bạn ko sao thật chứ??

15p sau...

-Thật ! mà sao bạn lại có số mình vậy 0.o??

-Tình cờ thôi,hôm nào bạn rảnh,mình có thể mời bạn đi ăn gì đó đc ko?

-Tại sao mình phải đồng í??

-Thì cứ coi như là mình xin lỗi vụ chiều nay đi

-Đc rồi. Ăn chè nha,mà nói trước mình ăn nhìu lắm đấy. OK.hehe

-OK. Mình cho bạn ăn no căng luôn

...

Nó và Trang quen nhau như vậy,đơn giản và nhẹ nhàng,rồi thời gian trôi,dần dần 2 đứa yêu nhau.

...

1 dòng nước mắt lại trào ra khi nó vô tình nhìn vào bức ảnh 2 đứa chụp chung để trên bàn học. Khẽ lau

nước mắt,nó úp tấm hình xuống rồi tắt điện đi ngủ

...

Lúc mới chia tay,Trang vẫn cố gắng níu kéo nó,mặc dù Trang k sai.Trang k làm điều gì sai để nó chia tay cô.

Nhưng Trang vẫn cố gắng níu lấy nó,Trang đã khóc,khóc nhiều lắm,mắt Trang sưng lên. Vì Trang vẫn yêu nó,yêu nhiều lắm.

Nhiều khi tưởng chừng Trang k chịu nổi cơn đau này,nó nói chia tay quá đột ngột và k hề có 1 lí do nào giải thích đc sự thay đổi của nó. Mỗi lần nhớ nó,Trang lại khóc,lại gọi điện,nhắn tin cho nó.

Nó vẫn lạnh lùng,vẫn đẩy Trang ra bằng những lời lẽ lạnh nhạt,đôi khi còn nặng lời với Trang.Thất vọng,cô đơn

trong buồn tủi. Trang cắn răng chịu đựng trong suốt thời gian đó.

...

Nó k còn ba mẹ,ba nó mất vì 1 tai nạn hồi nó lớp 3,rồi khi nó lên lớp 5 thì mẹ nó cũng bỏ lại nó vì căn bệnh

ung thư quái ác. Nó sống 1 mình trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé mà ba mẹ để lại,khi bé nó còn được họ hàng

giúp đỡ,nhưng từ năm vào cấp 3,nó phải tự lo cho cuộc sống của nó,nó làm thêm sau mỗi buổi học để kiếm tiền.

Lâu lâu nó vẫn đc các cô,chú,bác bên nội tru cấp 1 khoản nhưng rất ít. 1 cuộc sống khó khăn nhưng vẫn rất vui vẻ,và dường như từ lúc có Trang,nó có thêm nhiều nghị lực hơn.

...

Trái ngược với nó.. Trang là con gái 1,gia đình khá giả.Ba mẹ đều là công nhân viên chức.Trang có thân hình nhỏ nhắn,dễ thương,nhất là cái má lúm đồng tiền mà lúc nào nó cũng say mê nhìn ngắm mỗi khi Trang cười.

Nó vẫn hay trêu Trang.

-" Sau này a lấy e,con của chúng mình nhất định sẽ có cái má lúm giống e và cái răng khểnh giống a "

Trang đỏ mặt,nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nó. Cả 2 rất hạnh phúc.

...

1 năm trôi qua kể từ khi chia tay,có lẽ con người ta khi mà phải chịu 1 nỗi đau nào đó quá lớn,phải đối mặt,

phải sống trong nỗi đau ấy,dần dần họ cũng sẽ quên đi,sẽ trở nên vô cảm.

Trang cũng vậy,Trang đã quên đc Long,Trang hận Long. Và hình như vì quá hận nên Trang muốn nó biết rằng.. Ko có nó,Trang vẫn sống,Trang vẫn có thể hạnh phúc,ko việc gì cô phải hối tiếc 1 người vô tình,bạc bẽo như vậy nữa.

...

Khoảng thời gian đó,nó cố tỏ vẻ như k có gì ảnh hưởng,k có gì xảy ra với nó.Nó cố gắng tránh mặt Trang,nếu

có vô tình gặp nhau,nó cũng chỉ cười lạnh nhạt rồi quay ngoắt đi,Trang cũng vậy.Nhưng cô đâu biết rằng lại

1 lần nữa.. Cô k kịp nhìn thấy những giọt nước mắt của ai đó đang nhẹ lăn.

Ở sâu trong trái tim nó,vẫn còn tên 1 người con gái.. là Trang.

..

Nó vẫn yêu Trang,nó k bao giờ muốn rời xa Trang.Nhưng vì muốn Trang hạnh phúc,muốn Trang có 1 cuộc sống no đủ,nó đành chấp nhận phải rời xa Trang,chưa 1 lúc nào nó quên đi Trang.

Nó vẫn giữ những tấm hình của Trang,những món quà Trang tặng,gìn giữ cẩn thận.Vẫn nâng niu,vẫn xem như

nó và Trang vẫn đang yêu nhau..

Nó xót xa hình dung lại ngày hôm đấy..

...

7h tối,nó đang nằm đọc sách,có tiếng gõ cửa.Đoán là thằng bạn cùng lớp đến mượn sách hoặc là Trang đến

kéo nó đi đâu đó chơi như mọi khi.Nó mừng rỡ ra mở cửa.

Trước mặt nó là 1 người đàn ông và 1 phụ nữ trạc tuổi bố mẹ nó,có lẽ là 1 đôi vợ chồng.

..

-Cậu là Long phải ko?

-Dạ Phải ! 2 bác có việc gì ạ?

-Ừ,vợ chồng tôi có chuyện muốn nói.

-Vâng,mời 2 bác vào trong nhà,cháu pha chè rồi nói chuyện.

-Thôi khỏi,chúng tôi nói nhanh thôi.

Vừa ngồi xuống ghế,người phụ nữ lên tiếng.

-Cậu yêu cái Trang,con gái chúng tôi phải ko?

Nó sững người,hóa ra đây là ba mẹ Trang,mặc dù yêu nhau 2 năm nay,nhưng chưa bao giờ nó vào nhà Trang,

chưa bao giờ nó gặp ba mẹ Trang,sở dĩ nó nghĩ vì cả 2 đứa vẫn đang đi học,như vậy có lẽ k nên.

-Vâng,vậy ra 2 bác là ba mẹ của Trang ạ,cháu xin lỗi.Cháu vô í quá,tại cháu chưa có dịp đc gặp 2 bác nên..

Người phụ nữ chặn lại.

-Tôi muốn cậu tránh xa cái Trang nhà tôi ra.

Nó lặng người,môi run run và mất 1 lúc nó mới bình thường trở lại,nó cúi mặt xuống

-Chắc cậu cũng biết tại sao tôi cấm cậu rồi,chúng tôi chỉ có mình nó thôi. Tôi muốn nó có 1 cuộc sống hạnh phúc,no đủ,sung túc nhất.

-Vâng ! Cháu hiểu.Cháu xin lỗi.

-Nếu cậu thật sự yêu nó,hãy để nó có 1 người chồng tốt.Đừng nói với nó về cuộc gặp hôm nay.Chào cậu.

Nó như người vô hồn,2 dòng lệ từ từ trào ra,cay đắng.Nó cắn chặt môi rồi lặng lẽ khóc.

Nó chia tay Trang,nó đã phải chuẩn bị tâm lí,cố gắng nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất,cố gắng k bật khóc

lúc nói.Nó chỉ gọi điện,nó k dám gặp Trang,vì nó biết Trang sẽ giữ nó lại hỏi lí do bằng đc,Trang sẽ khóc.

Nó sẽ k chịu đc khi thấy Trang khóc,nó sợ nó lại yếu lòng,nó lại ôm lấy Trang.Sẽ làm ba mẹ Trang thất vọng.

...

Nó luôn dõi theo Trang,luôn là người lặng lẽ đi sau Trang,âm thầm đứng nhìn Trang từ 1 góc nào đó.Nó k biết

chia sẻ với ai ngoài 1 thằng bạn thân hồi cấp 3 tên Huy,cũng là bạn của Trang.

Huy vẫn luôn an ủi nó,động viên,khích lệ nó cố gắng sau ngày ấy,là người gián tiếp thăm hỏi tình hình của

Trang cho nó.

..

-Chuyện đã rồi,mày đừng ôm buồn mãi nữa.Trang nó vẫn ổn và nó sẽ hạnh phúc thôi mà.

-Có lẽ đến khi nào Trang lấy chồng,tao mới thực sự yên tâm về Trang.

-Thế mày định cứ diễn vai diễn kẻ bạc tình rồi ôm buồn đến bao giờ,mày cũng phải bắt đầu lại như Trang chứ?

-Ừ... Nhưng k phải lúc này mày ạ..

...

Rồi Trang cũng có người yêu mới,tên là Cường. Là 1 người đàn ông thành đạt,phong độ.nghe Huy kể hình như là 1 đối tác gì đó với ba của Trang,1 lần vào nhà Trang ăn cơm,họ gặp nhau...

..

-Trang sắp cưới rồi đấy,mày yên tâm đc chưa?

-Ừ,chắc rồi.

-Thế mày tính như nào?

-Học xong rồi nhưng mà chắc tao k có khả năng xin đc việc đâu,k có tiền mày ạ.

-Thế chả nhẽ cứ ở nhà?

-Đâu có,tao định sắp tới sang Nga đi xuất khẩu lao động,có ông bác đang làm bên đấy giới thiệu,hơi vất 1 tí nhưng sức mình có thì lo gì,đi vài năm kiếm ít vốn đã rồi tính chuyện sự nghiệp sau.

-Mày muốn đi là vì muốn quên Trang đúng ko?

-Mày...

-Ừ thôi như thế cũng tốt cho mày.

...

Và dường như mọi thứ k bao giờ suôn sẻ như người ta mong muốn,ngày định mệnh ấy cũng đến.

Trang đang trên đường đi tập thể dục như mọi khi vào mỗi buổi sáng,qua 1 dãy phố,khi Trang đang dừng lại để

nghỉ.

-Xoảng!!!

có tiếng gì đó vỡ ở phía trên đầu,Trang nhìn ngước lên.Bỗng vô số mảnh thủy tinh nhỏ bé rơi xuống,rơi cả vào mắt Trang,rất may những mảnh to đều k rơi trúng cô. Chưa kịp định hình là bụi hay là gì,Trang đưa tay lên dụi dụi vào mắt. Rồi Trang hét lên đau đớn sau đó lăn ra bất tỉnh.

...

Tỉnh dậy,Trang thấy đau,rất đau ở 2 mắt,cô k mở ra đc,vì đau,và vì hình như có 1 dải băng quấn quanh mắt Trang.

Trang rất sợ,cô bật dậy rồi 2 tay đưa ra phía trước mò mẫm,miệng gọi tên ba mẹ liên hồn.

1 bàn tay nắm lấy tay Trang.

-Con yêu,mẹ đây,đừng sợ,có mẹ đây rồi,k sao đâu con,mọi thứ ổn rồi.

-Mẹ ơi,con đau lắm,tối lắm,con k mở mắt đc,con đang ở đâu??

-Mắt con đang đau,đừng mở ra.Con đang trong bệnh viện,ba mẹ đều ở đây cả rồi,con đừng sợ.

-Tối lắm mẹ ơi,con đau lắm,con bị làm sao rồi mẹ ơi.Mẹ nói đi?

-Có người làm vỡ cửa kính,con bị thủy tinh rơi vào mắt,nhưng k sao đâu,ba mẹ ở với con đây rồi.

-Mắt con có bị sao k mẹ? con thấy đau lắm,con k mở ra đc.

-Con nằm xuống,đừng sợ.Ba mẹ sẽ kêu bác sĩ chữa cho con ngay,con yêu đừng lo.

...

Trang đc chuẩn đoán là bị chấn thương giác mạc nghiêm trọng,điều kinh khủng hơn nữa là.. Trang sẽ k còn

đc nhìn thấy ánh sáng trở lại nữa.Nghe bác sĩ nói,ba mẹ Trang bật khóc nức nở,thương con gái duy nhất,chỉ vài tuần nữa là lên xe hoa,sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc.Trớ trêu thay,trò đời luôn là như thế.

Tự đoán đc tình trạng hiện tại,khi ba mẹ vừa vào phòng.Trang hỏi:

-Con có bị mù k hả mẹ,con có thấy đc nữa k hả mẹ??

..Xót xa. Mẹ Trang ôm lấy cô bật khóc.

-Ba mẹ xin lỗi,ba mẹ sẽ cố hết sức để chữa cho con,ba mẹ sẽ tìm người thay mắt cho con bằng mọi giá.

Trang cũng bật khóc theo mẹ,dù mắt Trang đau xót vô cùng,tuy k ra nổi nước mắt,nhưng ai cũng hiểu nỗi đau

cả thể xác và tinh thần lúc này Trang phải chịu đựng.

...

Nó đứng bên ngoài,nó k dám vào,k muốn để ba mẹ Trang biết nó đang ở đây,k muốn để Trang biết 1 kẻ như nó

đang ở đây.Huy đã báo tin cho nó biết,nó vội vàng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Nó đau nhói trong tim,cố gắng cầm nước mắt khi nghe những lời kêu khóc của mẹ Trang và của người con gái mà nó yêu nhất.

-Con muốn đc nhìn thấy mọi người,muốn đc thấy ba mẹ vui cười,đc nhìn thấy ba mẹ hạnh phúc,đc nhìn thấy chồng con,đc nhìn thấy những đứa con mà sau này con sinh ra.Con k muốn như thế này.Con sợ lắm mẹ ơi.

Đau thắt trong lòng,nó ngậm ngùi quay bước chạy thật nhanh ra ngoài,nước mắt lại rơi,đã gần 2 tháng nay,nó tưởng chừng sẽ k phải khóc vì Trang 1 lần nào nữa.

...

5 ngày sau. Có 1 người đồng ý hiến giác mạc và Trang có cơ hội chữa lành mắt trở lại.Trang vui mừng khi nghe ba mẹ báo tin,mẹ Trang nói là của 1 người đã khuất,trước khi mất người đó có di nguyện như vậy.Trang thầm cảm ơn người đó.

..Ca phẫu thuật thành công,Trang nhìn thấy ánh sáng trở lại,thấy ba mẹ Trang,người chồng sắp cưới của Trang

Với Trang lúc này,k điều gì hạnh phúc hơn đc nữa.

...

Rồi 1 ngày...

-Trang à,mẹ bảo này.

-Dạ.

-Mẹ nghe nói thằng Long nó vừa mất đc mấy hôm đấy,nghe nói là bị mấy thằng thanh niên phóng nhanh vượt ẩu đâm vào khi đang bị CSGT đuổi,số nó khổ quá,đang đi trên vỉa hè thôi mà thằng kia cũng đâm vào,con đến thắp cho nó nén hương.

-Con sắp cưới rồi. Để qua đám cưới đi mẹ,thật tình con k bao giờ muốn đến nhà kẻ bạc tình đấy nữa.

-Nhưng mà con à...

-Con ra ngoài với a Cường đây,mẹ cứ ăn cơm trước đi nhé.

...

Vừa bước ra ngoài,Trang gặp Huy đang đứng đợi.

-Ô kìa,sao hôm nay bạn Huy lớp phó lại đến tìm tớ thế? Trang cười hỏi.

-Bạn có định đến thắp cho Long đc nén hương k? Dù gì nó cũng là...

-Để sau đi,giờ tớ k muốn nhắc đến. Nếu chỉ là việc ấy thì tớ phải đi đã nhé.

-Dừng lại,thật sự tớ phải nói với bạn chuyện này.

-Chuyện gì???

-Nếu thằng Long còn,tớ sẽ chẳng bao giờ nói ra,nhưng giờ nó mất rồi.Tớ phải nói,tớ cả bạn ra quán cafe nói chuyện đi.

...

..

-Có 1 hôm,chính chỗ này,tớ gặp chồng sắp cưới của bạn đang ngồi ngay đằng sau nói chuyện với bạn của hắn,lúc đấy bạn vẫn đang ở bệnh viện mắt.

-Chuyện gì?? Như thế nào??

-Hắn nói nếu bạn k thể chữa,k thể thấy lại đc nữa,hắn sẽ nói chia tay. Bạn mà phẫu thuật chậm vài hôm nữa thôi

là hắn nói chia tay rồi.

-Bạn nói gì thế? A đấy k phải loại người như thế. A đấy yêu tớ và tớ cũng vậy.

-Tớ biết,hắn yêu bạn,nhưng khi bạn gặp chuyện như thế,hắn đã nản lòng. Liệu 1 người như thế có đáng làm chồng bạn ko??

-Tớ k cho phép ai nói xấu a đấy như vậy.Tại sao tớ phải tin bạn?? Bạn là bạn thân của Long,bạn muốn giúp Long

phá bọn tớ đúng k??

-Đc rồi,thế thì bạn hãy tự dùng đôi mắt của Long mà nhìn nhận cái người chồng của bạn đi,nhưng đừng hối hận.

-Bạn... bạn nói gì cơ?? Mắt của ai??

-Có lẽ bạn nên hỏi bố mẹ bạn,tớ nói đến đây thôi. Tớ k để sự hi sinh của Long là vô ích đc.

........

...

Trang chạy thật nhanh về nhà,trong đầu Trang lúc này hàng ngàn suy nghĩ lẫn lộn,đan xen cả sự sợ hãi,Trang sợ

rằng điều Huy nói là thật,nhưng k phải về Cường,mà là về Long.

Về đến nhà,Trang thấy ba mẹ mình ăn mặc gọn gàng như đang chuẩn bị đi đâu đó.

-Ba mẹ định đi đâu à??

-Sao con làm gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy?? Ba mẹ định đến nhà thằng Long,thắp hương cho nó.

-Trước khi đi ba mẹ phải trả lời con chuyện này đã.

...

..

-Có phải,người hiến mắt cho con mà mẹ nói là nói dối đúng ko? Người đó là Long đúng ko??

-Tại.. tại sao con??

-Ba mẹ đừng giấu con nữa,con muốn biết,con phải biết.

-Đến nước này ba mẹ cũng k giấu con nữa,là Long nó yêu cầu ba mẹ phải giữ kín k để con biết thôi.

....

Trang chết lặng người,điều cô sợ nhất là sự thật,Huy nói đúng. 1 sự thật mà kinh khủng nhất từ trước đến nay cô

phải chịu đựng,còn hơn cả lúc Long chia tay cô và lúc cô 

sưu tầm

Anh còn muốn lấy em không?


Câu hỏi của em như xoáy vào tâm can tôi. Giá như, em còn trong trắng và có kiêu kì, tôi sẽ không bao giờ muốn lấy em...
Tôi tự hỏi rằng: “Có phải với em, tôi chỉ như một thằng trai già đời nhưng khờ khạo trong tình yêu?”

Tôi gặp em trong đám cưới đôi bạn chung của hai đứa. Giữa những ồn ào, náo nhiệt của một cuộc vui, em lặng lẽ và kín đáo. Trong em có chút gì đó dịu dàng, chững chạc so với cái tuổi 25. Em cao mảnh khảnh, da bánh mật, mắt to, ướt... và buồn. Nếu không được thằng bạn giới thiệu, có lẽ tôi đã trót buột miệng chào em bằng “chị” trong khi thực tế, em kém tôi những 3 tuổi tròn.


Tôi gặp em trong đám cưới đôi bạn chung của hai đứa. Giữa những ồn ào, náo nhiệt của một cuộc vui, em lặng lẽ và kín đáo. Trong em có chút gì đó dịu dàng, chững chạc so với cái tuổi 25. Em cao mảnh khảnh, da bánh mật, mắt to, ướt... và buồn. Nếu không được thằng bạn giới thiệu, có lẽ tôi đã trót buột miệng chào em bằng “chị” trong khi thực tế, em kém tôi những 3 tuổi tròn.



Sau buổi chiều tiệc tùng, tôi có dịp ngồi cạnh em trong bữa cơm mặn thân mật. Em nói ít, cười nhiều nhưng hình như còn buồn lắm. Tôi hỏi em một vài câu vu vơ gì đó, về tên tuổi, gia đình, về công việc và về sở thích, em chỉ ậm ừ trả lời qua quýt hoặc để vợ thằng bạn thân của tôi trả lời thay.

Vợ thằng bạn tếu táo:

- Anh mà cưới được nó, em cứ mừng cả cái nhà này...

Em cười gượng thay cho sự im lặng, còn tôi mặt bừng bừng vì hứng khởi:

- Anh chả cần cô tặng, anh cũng thừa nhà cho Lan sống... Chỉ sợ người ta chẳng ưng ý thôi.

Nhìn sắc mặt em lúc ấy, tôi biết rằng mình là thằng vô duyên quá mức. Và chắc chắn rằng, em chẳng có ấn tượng gì với tôi.

Sau ngày gặp nhau hôm ấy, tôi trở về với cuộc sống yêu đương nhăng nhít của mình. Xung quanh tôi - một phó giám đốc trẻ, đẹp trai và cũng xếp vàp hàng có tiền, có hàng tá các em trẻ đẹp vây quanh. Tôi cặp đủ với các em từ tuổi teen nhí nhảnh, tiểu thư sành điệu, đến các cô gái quê mùa chất phác cũng có... nhưng chưa bao giờ, tôi có khái niệm về một tình yêu.

Hàng ngày, mỗi buổi sáng thức dậy, tôi nhận được những tin nhắn dịu dàng từ họ. Mỗi chiều tôi đưa họ đi chơi, mua sắm theo sở thích của họ. Họ đáp trả tấm thịnh tình ấy bằng những nụ cười tươi rói mãn nguyện hoặc cái gườm gườm đáng yêu như chú mèo con tinh nghịch. Với họ, tôi chẳng khi nào phải buồn phiền. Mà nếu có buồn phiền thì tôi dứt khoát chia tay. Tôi tự cho rằng: yêu mà buồn thì chẳng thà bỏ quách tình yêu mà sống còn hơn.

Gặp em được 1 tuần, tôi quyết định chia tay cô gái tuổi teen ngốc nghếch mà tôi vừa gắn gó được hai tháng. Tôi xin số điện thoại của em vào vạch kế hoạch chinh phục...

Thì ra, em không khó gần như tôi nghĩ. Sau 2 tiếng đồng hồ nhắn tin, tôi đã mời được em đi uống nước vào ngay tối hôm đó.

Trời mưa tầm tã nhưng em rất đúng hẹn. Em xuất hiện với sự dịu dàng, mỏng manh quá mức khiến tôi ớn lạnh bởi cảm giác muốn được che chở, muốn được ôm ấp tâm hồn buồn bã kia. Tôi và em nói chuyện quanh co về những cuốn tiểu thuyết cả hai cùng đọc, về những nơi cả hai cùng đến hay về những đứa bạn cùng quen. Tôi nhận thấy em khá hờ hững với từng câu chuyện tôi kể.

Cuối tuần, tôi nhắn tin ngỏ ý muốn đến nhà em chơi. Em đồng ý không chút dè dặt. Khu nhà trọ của em cách rất xa trung tâm thành phố và tồi tàn trên mức tưởng tượng của tôi. Đêm đó, tôi đã có một cảm giác thực sự đặc biệt khi ở lại với em. Một cảm giác bình yên khó tả. Mưa tầm tã và gió xối xả nhưng không sao cưỡng lại sự ngây ngất đê mê từ em.

Tôi cũng nhận ra một đều gì đó chua xót về em. Em không còn trong trắng nữa mà có lẽ cái đó cũng chẳng quan trọng gì với một gã như tôi. Tôi chỉ mải mê chinh phục, rồi mải mê chạy trốn mà thôi.

Tôi bỏ rơi em theo đúng nghĩa một thằng sở khanh khốn nạn để rồi 2 tuần sau nữa, tôi lại đến tìm em trong cảm giác nhớ nhung vời vợi. Em ốm, hay hình như em không được khỏe. Căn phòng trọ em bừa bộn với những mớ giấy tờ, những vỏ bao cao su còn sót lại. Cả mắt và môi em nhợt nhạt đến nao lòng. Tôi trùng giọng xuống hỏi mà đau xót:

- Tại sao người như cô lại làm cái nghề này?

- Tôi quen rồi.

Tôi rùng mình trước câu trả lời của em, câu trả lời của một người con gái mỏng manh, yếu đuối chẳng khác câu trả lời của những đứa con gái rẻ tiền.

Những ngày sau đó, tôi tiếp tục đến thăm em sau giờ làm. Tôi nghĩ mình nên có một phần trách nhiệm với cuộc sống của em. Tôi mua hoa về trồng ở bậu cửa nhà trọ, phủ lại căn phòng tồi tàn của em bằng những lớp sơn màu sáng, tôi sắp sếp lại đống sách vở, thay cho em những đôi giày đã sờn và lỗi mốt... Tôi làm tất cả công việc mà tôi chưa bao giờ động tới chỉ vì tình thương với em. Tôi đinh ninh thế.

Em khỏe lại dần và đền đáp tôi bằng những bữa cơm thật ấm áp, những quan tâm dịu dàng, chân thật. Dường như, em được sinh ra từ sự dịu dàng tinh tế. Để rồi, tôi yêu em lúc nào tôi cũng chẳng hay biết, yêu một cách si mê, cuồng dại không vì điều gì mà cũng chẳng cần gì hết...

Tôi nói với em chân thành rằng:

- Anh muốn lấy em.

Em cười như chưa bao giờ biết giọt nước mắt:

- Anh đùa à?

Trong mắt em, tôi thấy cả một niềm đau đớn: Em sinh ra và lớn lên trong một trại trẻ mồ côi của huyện. Người ta thay nhau nhận em về nuôi và thay nhau làm nhục cho đến một ngày em nhận được người cha thực sự nhưng lúc ấy, ông đã mù và đang nằm chờ chết.

Em vừa phải theo học đại học, vừa phải kiếm tiền nuôi cha. Em đã chọn con đường bán thân để có tiền ăn học. Anh à, em không hư hỏng vì tiền mà có chăng vì cần tiền, em buộc phải hư hỏng....

- Chỉ vì bấy nhiêu thôi, anh còn muốn lấy em không?...

Tôi vẫn đang kiếm tìm em, kiếm tìm để kể cho em nghe những lầm tưởng về tình yêu của tôi trong quá khứ. Giá như, em còn trong trắng và có kiêu kì, tôi sẽ không bao giờ muốn lấy em...


(st)

Sẽ vẫn yêu, dù đôi lần cay đắng


Sưu tầm 

Vi quay về con đường của mình mà không có bóng hình Khánh trong trái tim. Vi thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản và ấm nóng.
Bí mật

- Mình không biết đó có phải là tình yêu hay không nữa. Có lẽ mình nhầm! - Vi nghẹn ngào, dường như nó đang phủ nhận tình cảm, hay ít ra là che đậy những gì đang diễn ra trong nó. Vi cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra. Nó thấy xấu hổ.


- Nghe này Vi, mình biết Vi đang tự lừa dối chính mình, mà Vi biết đó là điều không thể. – Hoài, người bạn thân nhất của Vi cũng là một trong tam quái chơi với nhau từ hồi còn để chỏm, nói.

- Mình biết, nhưng mình không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ biến động như thế nào và tình bạn của chúng mình sẽ ra sao nếu mình nói ra điều ấy. Mình tin là Hoài cũng không muốn nó đi theo chiều hướng xấu. Vậy thì Hoài đừng nói gì vội nhé, hãy để cho mình có thể chuẩn bị cho việc này, được chứ?

Hoài im lặng có thể hiểu là đồng ý. Hoài quay mặt đi không nói gì, để lại Vi miên man với những cảm xúc có đôi phần không tốt (theo Vi là thế) và cả sự lừa dối chính bản thân mình. Hoài muốn nói một điều gì đó để an ủi Vi, nhưng Hoài sợ, sợ câu nói của mình sẽ xé toạc 10 năm là bạn giữa Khánh và Vi. Hoài đành im lặng. Một sự im lặng mà Hoài không hề muốn.

Hoài, Khánh và Vi là tam quái chơi với nhau khá lâu. 10 năm có thể không phải là một thời gian quá dài nhưng cũng không hề ngắn ngủi trong cuộc đời mỗi con người. Vậy mà cho đến hôm nay Hoài mới biết người mà Vi thầm yêu là Khánh, cho dù cả Hoài và Vi đều biết, Khánh đã có bạn gái.

Vi ngồi lặng đi trong phòng, nước mắt chỉ trực trào ra, nhưng nó không dám khóc. Dường như Vi sợ nước mắt sẽ xóa nhòa và làm vỡ vụn thứ tình cảm mà nó tạm gọi, tạm cắt nghĩa là tình yêu. Trong đó có cả những dư vị ngọt ngào xen lẫn đắng cay. Vi có thể hiểu rằng 10 năm tình bạn không thể làm nên một tình yêu. Dẫu biết đoạn cuối của một cuốn sách là bi kịch nhưng Vi vẫn cố đọc từng trang chỉ để thấy trái tim mình rớm máu. Vi cười vì thấy nó đẹp như một giấc mơ, Vi dám sống, dám yêu thương dù biết mình đau đớn. Phải rồi, nó đẹp như giấc mơ của đời Vi, đẹp đấy, nhưng sẽ tan khi Vi tỉnh.


Sự thật trong buổi chiều đông

Tan học. Trời đông lạnh như thấm vào từng thớ thịt. Trời âm u, đen xì xì, lụp xụp. Cơn gió bấc thổi hù hù va chạm vào mặt người như một cái tát chẳng hề êm ái. Một buổi chiều đông không đẹp, không đẹp như chính giấc mơ của Vi – tối om và bế tắc. Khánh rời lớp học và nhận ra cánh tay vẫy vẫy của Hoài.

- Khánh ơi Hoài nè, đi uống nước nhé!

- Hoài rảnh à? Ừ thì đi, mà Vi đâu sao không rủ đi cùng? – Khánh nói.

- Hoài có chuyện muốn nói với riêng Khánh thôi, nên không rủ Vi, đi thôi.

Khánh cười, khiến hơi ấm lan tỏa ra trong không gian, xua đi phần nào cái giá lạnh vây quanh.

Một phòng trà nhỏ nằm kế bên hồ, nơi mà cả nhóm vẫn thường tập trung. Hoài và Khánh cùng đến đó, chỉ khác là lần này không có Vi.

- Khánh biết sao Hoài gọi mình Khánh ra đây không?

- Chịu, Hoài cứ làm như Khánh là thầy bói không bằng.

- Ừ, cũng phải, Hoài và Vi cùng là con gái, lại chơi thân với nhau thế mà Hoài còn không biết cái bí mật của Vi thì làm sao một tên con trai vô tâm như Khánh hiểu được.

- Sao thế, Vi có bí mật gì trầm trọng lắm à? Mà sao chưa gì đã trách tôi vô tâm thế hả, mời người ta đi uống nước để chê bai đó hả?

- Thực ra đó là một điều bình thường nhưng nó là một phần thế giới tâm hồn của Vi. Điều đó sẽ chẳng bao giờ là trầm trọng nếu như Khánh đón nhận nó theo một chiều hướng tích cực.

- Sao lại là mình?

- Khánh à, Khánh có biết người mà Vi thầm yêu bao lâu nay là Khánh không?

- Hoài khéo đùa thật đấy.

Khánh cất tiếng cười lớn như thể đó là một khám phá lí thú nhưng không có thật của Hoài.

- Khánh nghĩ Hoài có thể mang danh dự của Vi ra mà đùa được ư? Hoài biết điều đó khá bất ngờ nhưng nó là sự thật, nhưng vì tình bạn của chúng ta bao năm qua, mình nghĩ chúng ta nên đối mặt với nó.

- Không thể thế được, chúng mình đã làm bạn với nhau bao nhiêu năm qua điều đó nếu có thì mình phải biết chứ. Vả lại mình cũng đã có bạn gái, Vi thừa biết điều đó mà, thậm chí những lúc mình và người yêu giận nhau người giúp bọn mình làm lành cũng chính là Vi. Mình không tin đó là sự thật đâu.

- Hoài còn không muốn đó là sự thật hơn Khánh ấy chứ, vì mình không muốn Vi khổ, nhưng tiếc là không phải vậy. Chúng mình vẫn biết Vi là đứa tốt như thế mà, tốt đến mức lạ thường.

Hoài nói, nhìn và nắm lấy tay Khánh như để làm cho Khánh cảm thấy đó không phải là điều gì quá ư lớn lao.

- Thực ra Khánh không phải thay đổi gì cả, chỉ cần Khánh hiểu điều đó, vậy thôi, biết được tình cảm của Vi, thế là đủ. Và chúng mình sẽ vẫn mãi là những người bạn tốt, đó mới là điều không bao giờ thay đổi. Nhưng sau chuyện này chúng mình cần xem lại bản thân, chúng mình đã có đôi phần thờ ơ với suy nghĩ, tình cảm của Vi.

Khánh gật đầu, một cái gật đầu vô thức, sau đó lặng đi. Câu nói của Hoài khiến Khánh có gì nghẹn nơi cổ họng. 10 năm qua Khánh vẫn vô tình với Vi dù lúc nào Khánh cũng khoác lên mình cái mác là “bạn thân” của Vi. Khánh mơ hồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ý chí, tình cảm của Khánh sụp đổ như buổi chiều đông hôm nay.


Tình bạn, tình yêu và nước mắt

- Vi ơi, bọn mình đi dạo nhé! – Hoài gọi khi thấy Vi đang bước dần ra phía cổng.

- Ừ đi, Vi cũng đang buồn đây.

- Vi này, Hoài xin lỗi mình đã nói chuyện đó cho Khánh biết rồi.

- Mình biết!

- Sao Vi biết? Khánh nói gì với Vi à?

- Không, nhìn Khánh là mình biết, mình và Khánh đã có một bức tường vô hình, ai cũng nhìn thấy nhưng không ai dám đập nó đi vì sẽ làm người kia bị thương.

- Vậy à? Có lẽ chúng mình cần cho Khánh thời gian để Khánh trấn tĩnh lại và có cho mình sự lựa chọn cũng như quyết định chính xác.

- Chẳng có sự lựa chọn nào đâu, vẫn vậy thôi, Vi biết mà. – Nói rồi Vi đưa mắt mơ màng nhìn ra bốn phía nhưng thực chất là để Hoài không nhìn thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má. Vi không muốn mình yếu đuối trong mắt Hoài, Vi sợ Hoài thương Vi, một sự thương hại làm Vi buồn.

- Thôi Hoài về trước đi, Vi muốn đi dạo một mình.

- Ừ, Hoài hiểu, Hoài về trước nhé, có gì Vi điện thoại cho Hoài nha.

Giờ thì thế đấy, Vi chỉ còn lại một mình, có lẽ thế lại hay. Vi sẽ có cơ hội được hiểu mình hơn hay chí ít là Vi không phải che giấu bất cứ cảm xúc gì đang diễn ra trong mình. Vi bỗng nhận ra hôm nay trời có nắng, dù chỉ là cái nắng nhợt nhạt thiếu sức sống của buổi chiều đông. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho Vi bừng lên hơi ấm lạ thường. Vi không còn cảm thấy cô đơn dù cho nỗi lo vẫn thường trực vài lần làm se thắt tim Vi mỗi khi nghĩ đến. Thực ra, điều mà Vi sợ không phải là Khánh không đáp lại tình cảm của Vi, mà đó là liệu tình cảm của ba đứa sẽ đi về đâu sau biến cố này. Nếu đó là một kết thúc không đẹp thì Vi thấy rằng Vi đã mất quá nhiều, đã phải trả giá khá đắt cho thứ tình cảm mơ hồ ấy. Chưa bao giờ Vi sợ mất tình bạn như lúc này. Dẫu sao Vi cũng cần gặp Khánh một lần để nói rõ mọi chuyện. Nhất định là như thế.


Đoạn cuối con đường

Tối. Phố xá lẫn trong màn sương dày đặc, mịt mùng, nhập nhoạng dưới ánh đèn cao áp. Tối mùa đông nên con đường vắng hoe có cảm giác làm cho cái lạnh được dịp lan tỏa, không chỉ làm lạnh da thịt mà tâm hồn cũng vì thế mà đóng băng. Khánh và Vi gặp nhau, chỉ có điều đó không phải là một cuộc gặp gỡ của hai người bạn thân, càng không phải cuộc hẹn hò của một đôi trai gái mà là đáp án cho một câu hỏi còn bỏ ngỏ, là câu trả lời cho một mối tình đơn phương.

Lạ quá, vẫn con đường mọi khi đi dạo mà sao hôm nay dài vậy? Có lẽ chỉ hai vòng xe là làm tròn vai trò của nó, chúng cứ lăn mãi, lăn mãi… Vi và Khánh tưởng chừng như lạc trong con phố dài. Cả hai không nói gì, cái lạnh đến ghê người. Có lẽ cả hai cũng đợi người kia nói trước, hoặc cả hai cùng sợ bất cứ âm thanh nào cũng có thể trở thành điều phá vỡ mọi thứ, hay cũng có thể rằng trong họ có quá nhiều điều để nói mà không biết bắt đầu từ đâu. Có thể lắm chứ. Một cuộc gặp mặt trong im lặng, không câu hỏi cũng chẳng có câu trả lời (ít nhất là cho đến lúc này). Nhưng dường như con đường chẳng hiểu lòng người, đoạn cuối con đường đã đến. Trước mặt Vi và Khánh là hai lối rẽ. Không hiểu con đường ấy vô tình hay cố ý mà nó như cắt lòng Vi ra làm đôi. Khánh hiểu đến đây Khánh không thể im lặng được nữa. Khánh nắm lấy tay Vi khẽ nói:

- Vi, mình xin lỗi…

- Đừng nói gì cả, mình hiểu hết. Trong chuyện này không ai có lỗi hết. Cả mình và Khánh đều không.

Vài giây thinh lặng để Vi hiểu mình vừa nói gì, để Khánh hiểu mình vừa nghĩ gì.

- Chúng mình vẫn là bạn chứ? - Vi nói giọng run run.

Khánh cốc mạnh vào đầu Vi một cái.

- Đồ ngốc, thế mà cũng phải hỏi, đó là điều không bao giờ thay đổi hiểu không? Nào, để Khánh đưa Vi về.

- Không hãy để mình tự đi, mình thích thế.

- Vậy được không? Để Khánh đưa Vi về mà. – Khánh nói và nhìn Vi đầy lo lắng.

- Thôi hãy làm theo ý Vi được không?

- Thôi được, Vi đi cẩn thận nhé, về ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy Vi sẽ thấy đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

Nói xong Khánh rẽ qua một bên con đường. Có thể đó là lối rẽ của cả Vi và Khánh. Vi đứng lại nhìn theo bóng Khánh. Bỗng Vi thấy sống mũi cay cay và nơi đầu lưỡi chát mặn. Bóng Khánh mờ dần lẫn vào màn sương dày đặc quánh, khuất dần, khuất dẫn rồi biến mất.

Vi quay về con đường của mình mà không có bóng hình Khánh trong trái tim. Vi thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản và ấm nóng. Hơi ấm không phải tỏa ra bằng thứ tình yêu đôi lứa mà được sưởi ấm bằng một tình bạn thiêng liêng. Và Vi biết Vi sẽ vẫn yêu cuộc đời này, dù đôi lần cay đắng.

Sưu tập ảnh hài hước ảnh độc P20



ảnh độc , ảnh hài hước, ảnh vui , ảnh cười


ảnh độc , ảnh hài hước, ảnh vui , ảnh cười

ảnh độc , ảnh hài hước, ảnh vui , ảnh cườiảnh độc , ảnh hài hước, ảnh vui , ảnh cười

ảnh độc , ảnh hài hước, ảnh vui , ảnh cười


ảnh độc , ảnh hài hước, ảnh vui , ảnh cười












Truyện ngắn: Anh không là giấc mơ.



Đông về rồi… với gió lạnh… với tóc bay… với cái cảm giác thèm được ai đó ôm lấy từ đằng sau.

Mùa đông Hà Nội lạnh thật. Người ta nói rằng, Hà Nội đông người nên ấm hơn … Sơn tự hỏi: "Hà Nội đông đúc thật không? Mà sao nhìn quanh mình Sơn thấy mình lẻ loi quá! Lẻ loi nên thấy buồn thấy cô đơn… Cô đơn nên thấy lạnh." Sơn mỉm cười với chính mình rồi đưa tay kéo chiếc khăn choàng cổ chặt hơn một chút cho đỡ lạnh. Một cặp đôi nào đó đi xe đạp ngang qua, đứa con trai ngồi trước, Sơn thấy cậu ta chỉ quàng hờ hững một vòng khăn trên cổ, vậy mà chẳng có vẻ gì là lạnh… nếu có một người ngồi sau xe đạp mà ôm Sơn như thế chắc Sơn cũng không cảm thấy lạnh. Sơn với Thảo chia tay cũng quá 1 năm rồi mà sao cậu vẫn chưa thể yêu một người con gái khác nhỉ?



Lí do Sơn và Thảo chia tay là gì nhỉ? Lãng xẹt! Một tin nhắn dài… 14 chữ: “Mình chia tay nhé! Thảo không chịu được cách Sơn nhớ về “người đó””. Sơn tự cười mỉa mai chính mình, Sơn chưa thể yêu một người con gái khác và… Thảo cũng chỉ là một trong những người khác ấy… từ "chia tay" có dùng với người mà Sơn chưa từng yêu không nhỉ? Thôi dùng tạm vậy, không thì Sơn thấy mình đáng nguyền rủa quá! Sao bây giờ Sơn thấy mình nhu nhược và bất cần thế này, còn đâu cái thời rạo rực, vô tư yêu người ấy.


-Sơn thích Băng!

Bằng vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói nghiêm túc hết sưc có thể, Sơn cố nói thật nhanh cho người con gái đối diện nghe, tất nhiên điều Sơn mong chờ không phải là: “Bốp!” một cuốn sách mỏng đập vào đầu và:

-Hết mơ ngủ chưa?

Sơn tức giận:

-Sao cậu đánh tớ, quá đáng! Chưa nghe rõ à: Tớ thích cậu! Ngọc Sơn thích Hạ Băng!

-Cậu cao bao nhiêu rồi?

-1m65… Ơ mà chả liên quan!

-Đến lúc cậu cao trên 1m70, nói lại câu này với tớ, tớ sẽ xem xét! Bây giờ thì chưa phải lúc…

Ngày ấy, vô tư, Sơn - thằng nhóc lớp 10 - tin vào một ngày xa xôi nào đó nó cao trên 1,7m và sẽ có một người nhận lời làm bạn gái nó. Năm học lớp 10 dần trôi qua không phải hẹn hò mà chỉ là cùng nhau đi đến những nơi cả hai cùng thích: cánh đồng cỏ lau và những chiếc vòng cỏ tự kết, bãi cát ven sông, một mỏm đá trơ trọi mà ngồi đó có thể tĩnh lặng mà ngắm những con thuyền qua sông… Có lẽ chưa hẳn là tình yêu, chỉ có một thằng con trai ngây thơ, mỗi khi đưa đèo người con gái sau xe đạp lại khẽ nói: Tớ thích cậu! Thực sự thích cậu. Để rồi:

-Cậu nói câu ấy nhiều vậy để làm gì?

-Để cậu không quên được!

-Cậu định nói câu ấy đến bao giờ?

-Đến khi, tớ được nghe lại một câu tương tự thế!

Người con gái ngồi sau xe đạp tên Hạ Băng ấy không nói, Sơn cũng cố ngoái lại xem cô bé ấy nghĩ gì, nhưng lần nào cũng chỉ thấy một mái đầu đang cúi xuống không biết vui hay buồn. Mùa đông năm ấy, lần đầu tiên Sơn nhận ra tay Sơn rất lạnh, lạnh đến mức mỗi khi trêu đùa Sơn khẽ chạm tay vào má Hạ Băng đều khiến cô bé ấy giật mình. Ngược lại tay Băng rất ấm dù là mùa đông hay mùa hè, Sơn nhớ lắm cái cảm giác được đôi bàn tay ấy bao ngoài tay mình… tay Băng nhỏ không bao hết tay Sơn nhưng vẫn ấm, ấm lạ lùng…

Sơn bất chợt giơ một bàn tay ra trước mặt, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn ấy… một hơi ấm nhè nhẹ… hoang đường… cuối năm học lớp 10, sau kì nghỉ hè ở quê nội, về lại với lớp học, với những nơi quen thuộc nhất, Sơn không còn gặp lại Băng nữa. Đến nhà Băng, không thấy một cô bé đang tưới nước mấy chậu hoa trên ban công nữa, cũng không có tiếng chào tinh nghịch, đón Sơn chỉ là một cánh cổng khóa chặt, hàng xóm nói gia đình Băng chuyển đi đâu không rõ…mải nghĩ bâng quơ, Sơn giật mình khi một cành cây khô chạm nhẹ vào mặt. À quên nữa, 3 năm rồi kể từ ngày ấy, giờ Sơn đã cao 1m72 rồi mà chẳng có cơ hội nói lại với ai đó nữa rồi…

“Tick! Tắc! tick tắc!!!”… Chuông tin nhắn khẽ kéo Sơn ra khỏi dòng hồi ức dài bất tận, tin nhắn từ Thảo: “Tớ đoán cậu lại đang thẫn thờ, đi dạo trên một con phố nào đó và nhớ về người đó đúng không???”. Sơn không trả lời tin nhắn, nhưng những tin nhắn vẫn cứ đến: "Hì. Xin lỗi, tớ còn không biết tên người đó mà luôn nhắc đến. Tại cậu chưa một lần kể cho tớ nghe về người đó. Không biết nhưng không biết bao nhiêu lần tớ đã ghen với cách cậu nhớ về cô ấy!"

"Cậu nghĩ rằng cậu không nhắc đến người đó thì không ai nhận ra à? Cậu sai rồi… người đó hiện ra trong ánh mắt cậu nhìn tớ, trong cả cách cậu cầm tay tớ. Tớ chấp nhận và chờ đợi một ngày cậu kể tớ nghe nhưng cậu thì… Nhưng thôi, có ý nghĩa gì nữa đâu. Tớ lại thấy có lỗi với người yêu của tớ khi nhắn tin cho cậu thế này rồi. Nhưng tự dưng nhớ… cái cách tớ nhớ về cậu chắc cậu hiểu… giống cái cách cậu nhớ về người ấy… Nếu cậu còn đi ngoài đường thì về đi nhé, lạnh lắm! Cậu vẫn không chịu nhắn tin lại cho tớ… người ta nói đúng, những người con trai có đôi bàn tay lạnh thường rất… rất vô tâm."

Không có tin nhắn đến tiếp nữa. Một năm rồi, cứ thỉnh thoảng Thảo lại nhắn tin cho Sơn như vậy, cũng chưa một lần Sơn nhắn tin lại, cũng không cần thiết phải đổi số điện thoại. Như thế có lẽ lại hay, Sơn có thể biết được Thảo đang có cuộc sống vui vẻ với một người bạn trai mới, ân cần hơn, ấm áp hơn và tất nhiên là toàn tâm toàn ý yêu Thảo. Có lẽ khoảng thời gian Thảo và Sơn bên nhau đã có cái bắt đầu sai lầm. Từ cái ngày cắm trại lớp 12, đang đứng nhìn mọi người chạy quanh đống lửa, có một cô bạn bất ngờ chạy đến cầm tay kéo Sơn vào hòa đám người náo nhiệt ấy. Một thằng con trai được một đứa con gái cầm tay, bàn tay ấy ấm tự nhiên hay vì lửa mà ấm, Sơn không nhận ra nổi nữa, chỉ có cảm giác lại như có một cuốn sách mỏng đập vào đầu… nhưng vẫn chưa hết mơ ngủ… để rồi sau đó, một tình cảm nào đó – có lẽ gần giống với tình yêu - được nảy sinh. Sơn đã từng đưa bàn tay lạnh chạm nhẹ lên má Thảo để khiến cô bé giật mình rồi Sơn tự ngẩn ngơ: Có ai đang làm như thế này với Hạ Băng không??? Rồi Thảo cũng nhạy cảm nhận ra những điều khác thường ấy ở Sơn. Cũng khó mà có thể giấu được mãi, kỉ niệm như một tảng đá giữa sa mạc. Người ta cố phủ cát lên nó để quên đi, nhưng chỉ cần một cơn gió khó thổi qua… kỉ niệm vẫn ở đó với một vị trí không suy chuyển được. Vậy là chia tay...

Gió lạnh quá… sắp đến bến xe bus để về nhà rồi, ngồi trên xe bus chắc ấm hơn nhiều. Ngồi trên xe bus, rồi nhìn qua cửa kính ngắm Hà Nội cũng là cái thú vui hơi quái đản của Sơn, Sơn thấy tự hào vì tìm ra cái điểm nhìn để ngắm Hà Nội có một không hai như thế. Từ xa nhìn về phía xe bus, Sơn thấy có hai người đang đứng đó, xa và tối quá Sơn không nhìn rõ mặt. Bất chợt, Sơn thấy một người đập một cuốn sách vào đầu người kia và nghe thấy một giọng nói quen, quen thuộc đến mức nó khiến Sơn thấy ngạt thở:

-Hết mơ ngủ chưa?

Và cứ thế, Sơn chạy về phía đó, Sơn chạy nhanh hết mức có thể… nhưng chiếc xe vừa đến đưa giọng nói ấy đi mất… không còn cả dư âm… Sơn một tay chống gối, một tay đưa lên cố ghìm giữ nhịp đập loạn xạ của con tim không rõ vì chạy quá nhanh hay vì điều gì nữa… Có phải Hạ Băng không? Giọng nói Sơn nghe tiếng là thật hay chỉ trong tiềm thức, Hà Nội trả lời Sơn bằng gió và mưa lất phất làm cóng lạnh đôi bàn tay vốn đã rất lạnh… đưa tay lên, Sơn không thấy hình ảnh của đôi bàn tay kia nữa, hình như người đó đang ở rất gần.



Ở một nơi khác…

-Hạ Băng, Nam vừa đưa cậu về à?

-Ừ.

-Sao nhìn mặt cậu lại đỏ bừng thế kia?

-À… Nam vừa nói thích tớ!… ở bến xe bus…

-Oa… lãng mạn nhé! Thế cậu trả lời thế nào?

-Thì… tớ đang cầm một cuốn sách ở tay, tiện tay đánh nhẹ và bảo: hết mơ ngủ chưa?

-Cậu quá đáng, người ta thích cậu thật lòng mà.

-Trước khi tớ nhớ ra người ấy là ai thì tớ không thích người khác được.

-Là người trong tranh hả?

Băng chỉ gật đầu không nói, cái Thu bạn thân cùng phòng nó chỉ còn biết thở dài nói nó mơ mộng về một hoàng tử trong tranh. Băng chỉ mỉm cười, rồi lấy quần áo đi tắm. Nước ấm làm nó thấy đầu óc hoàn toàn thư thái. Không có bài tập về nhà, tắm xong nó nhảy lên giường kéo chăn cho đỡ lạnh.

-Lạnh quá!

Nó kéo cái chăn Thu đang quấn tròn làm nó la oai oái:

-Ai bắt, sướng không chịu ngồi yên lại chui ra chịu khổ, cứ ở trong Sài Gòn thì có phải không biết đến lạnh là gì không?

-Thì cậu cũng thi ra Hà Nội cùng tớ là gì! Không biết nữa, cứ như có một cái hẹn ở Hà Nội vậy.

Băng với lấy tập giấy vẽ A4 vẫn để ở cái bàn gần đầu giường.

-Lại vẽ à!

-Ừ.

-Vẽ một lúc rồi ngủ đi, ngủ trước đây, Hà Nội lạnh quá! Nhớ nhà.

-Ngủ đi!

Băng cầm cây bút chì và lại bắt đầu vẽ. Nó vẽ theo những gì hiện ra trong đầu… Ba năm trước, một tai nạn xảy ra trong ngày đầu tiên Băng đến Sài Gòn. Tỉnh dậy, nó thấy đầu mình quấn băng, nhìn quanh giường nó nhận ra Ba, mẹ, anh trai… vậy là nó không mất trí nhớ như trong những bộ phim Hàn Quốc mà nó từng xem. Nhưng nó vẫn cảm thấy có một khoảng trống nào đó trong đầu nó, trong tim nó. Thế rồi đêm ngủ, nó mơ… mơ về một người nào đó. Những hình ảnh không rõ nét thuộc về một người con trai nào đó nhưng nó không thể nhận ra, cũng không thể hỏi ai. Nó sợ mọi người nói nó mắc chứng hoang tưởng sau tai nạn. Những hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó, dần dần không chỉ trong giấc ngủ, mà ngay cả khi thức, đôi khi những hình ảnh ấy cũng hiện ra: hình ảnh một người con trai có đôi mắt trầm và buồn giấu sau cặp kính cận, đôi mắt là cái duy nhất hiên ra rõ ràng trong tâm trí Băng. Rồi sao mơ Băng cũng thấy cảm giác mát mát, lạnh lạnh của một bàn tay nào đó chạm vào má mình. Bao lần nó cố nhìn xem đó là ai nhưng mỗi lần như thế nó lại mở mắt và tỉnh giấc. Nó thấy một cánh đồng lau, một bãi cát ven sông có một người hay bịt mắt nó từ đằng sau rồi dẫn nó đến nhìn những hình trái tim viết: tớ thích cậu trên cát, nó quay lại… lại tỉnh giấc. Thấy những con thuyền chạy qua, thấy chàng trai kính cận ngồi xa xăm ở một mỏm đá nhô ra sông, nó bước gần lại… hình ảnh lại trôi xa… tất cả những gì nó có thể làm là vẽ những gì nó thấy ra trên giấy. Nó vẽ khá đẹp nên lại càng thích vẽ. Thu hay ngắm những bức vẽ của nó, và bảo nó mơ mộng và rồi Thu cũng là người duy nhất nó kể cho nghe về những gì xuất hiện trong giấc mơ của nó, trong đầu nó 3 năm qua. Thu bật cười trêu nó khi nó kể nó nghe thấy người con trai trong mơ ấy, nói thích nó. Nó gọi người trong tranh của Băng là “hoàng tử Ảo”. Băng mặc kệ, dù hơi hoang đường, Băng tin người đó có thật và từ khi ra Hà Nội học Đại học, Băng thấy người ấy gần hơn, những hình ảnh cũng hiện ra rõ ràng hơn… Băng ngồi trong đêm, lặng ngắm bức vẽ mới phác thảo trên giấy: một người con trai với gương mặt nhìn nghiêng xa xăm. Trước mặt người đó là một khúc sông vắng, đôi mắt ấy như mong ngóng chờ đợi một điều gì đó vậy. Băng đưa tay chạm nhẹ vào bức tranh, lần theo những đường nét trên gương mặt vừa như lạ vừa như quen. Người trong tranh đanh đứng nhìn ra sông, một tay đút túi quần, một tay buông thẳng, Băng chạm ngón tay trỏ vào nét vẽ bàn tay, bất ngờ một giọt nước lành lạnh rơi xuống ngón tay làm Băng giật mình. Ơ, Băng lại rơi nước mắt vì “hoàng tử Ảo” rồi. May là cái Thu ngủ rồi không chắc Băng lại bị Thu nói “hâm” vì khóc vu vơ thế này… gần một năm rồi ở Hà Nội, sao Băng vẫn chưa gặp người ấy.

Một ngày chủ nhật, lớp Băng rủ nhau đi dã ngoại ở bãi sông Hồng. Băng đã từng đến đây rồi. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy rất quen thuộc. Băng cầm máy ảnh cứ bước đi như có một ái đó đang gọi. Nam thấy thế, kéo Băng lại:

-Đi đâu thế? Đi cùng đoàn không lạc.

-Không lạc được đâu, quen lắm. Tớ đi chụp ảnh một vài chỗ thôi.

-Ừ.

Nam buông tay, từ khi quen Băng, chưa lần nào Nam thấy Băng có sự vội vã hối hả đó. Nam nhận ra dù yêu Băng nhưng vẫn có một phần nào đó trong Băng Nam không hiểu được. Với Băng, Nam có cảm giác Nam không thể bước sóng đôi mà chỉ có thể dõi theo từ đằng sau, đúng… từ đằng sau thôi.

Chân bước đi, Băng có cảm giác tim mình như đang dồn dập đập, tiếng nói nhỏ nhỏ chân thành “tớ thích Băng” vang lên trong đầu khiến bước chân Băng bước mau hơn như một quán tính mà không biết đi đâu. Rồi ngỡ ngàng, Băng nhận ra mỏm đá nhô ra sông- mỏm đá không biết đã bao lần hiên ra trong tâm trí Băng, nhưng không có ai ở đó cả. Nó chạy đến chỗ mỏm đá, đưa tay lên chạm vào nó. Đúng rồi, đúng là cảm giác này:

-Cậu có tin là đá có trái tim không?

-Tớ không biết, có không?

-Đặt tay lên xem. Thấy không?

-Không thấy.

-Phải áp má vào đá và nghe như thế này này… đó cậu cảm nhận thấy gì không?

-Có thấy. Đá chạm vào mặt, lạnh lạnh như tay cậu ấy…

Dư âm từ đâu vang lại trong đầu Băng khiến nó muốn nổ tung. Bất chợt, Băng thấy một chiếc vòng cỏ đặt trên mỏm đá… cỏ còn tươi như vừa mới kết. Nhịp tim loạn xạ khiến Băng thở dốc, Băng nhìn quanh… muốn gọi tên một ai đó… nhưng Băng không thể nhớ ra. Nam giật mình khi thấy Băng khóc, cậu đến bên cạnh khẽ vòng tay ôm qua vai Băng khẽ nói:

-Không sao, có tớ ở đây mà.

Được một lát thì Băng lấy lại bình tĩnh, không khóc nữa. Nghe tiếng Thu gọi từ đằng xa, Băng lau nước mắt mỉm cười chạy về phía lớp, Nam nhìn theo, lại lẳng lặng bước theo…

Sơn nhận ra mình để quên chiếc vòng cỏ ở mỏm đá, gõ nhẹ đầu nhắc mình đãng trí rồi bước quay lại. Nhưng không may, chiếc vòng cỏ không còn ở đó nữa. phía xa xa, có một nhóm người đang chơi đùa, Sơn mỉm cười bước về kỉ niệm lại tiễn chân:

-Tay tớ lạnh giống đá à, để tớ chạm lại cho cậu xem này!

-Ấy đừng, nhột!

-Đáng đời cậu.

-A bắt được tay cậu rồi… khi tớ cầm đá nó ấm lên, tay cậu có thế không?

-Hì, có… Hạ Băng ngốc…

Một ngày nắng ấm… gió nhẹ! Thần mùa đông như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đang nghỉ ngơi để trách nhiệm canh giữ bầu trời cho nhân viên mùa xuân mới nhận chức. Hành lang giảng đường tầng 3 trưa muộn nên hơi vắng, vì còn phải cất trả mic, máy chiếu sau bài thuyết trình nên Sơn về muộn. Nắng mới vàng ươm, Sơn khoan khoái bước theo dải nắng trải dọc hành lang, bất chợt cậu thấy một tập giấy được kẹp cẩn thận rơi giữa hành lang, Sơn cúi xuống, cầm lên lật xem rồi sững sỡ cứ thế giữ nguyên tư thế nửa quỳ nửa ngồi mà lật tiếp… những hình ảnh như sự chắp nối của một khoảng thời gian: cánh đồng lau, mỏm đá, chiếc vòng cỏ… rồi hình ảnh một người con trai mà hình như Sơn đều nhìn thấy vào những lúc soi gương…

Ở dưới tầng 1…

-Thôi chết, tập tranh của tớ, rơi mất rồi.

-Lúc bước từ lớp ra vẫn thấy mà, quay lại tìm xem, tớ chờ dưới này.

-Ừ.

Băng chạy nhanh lên cầu thang, đôi dép cao gót thật vướng víu… hành lang tầng 3, Băng thở phảo vì thấy có người đã nhặt được tập tranh của Băng. Hớt hải, Băng lên tiếng:

-Ôi, tập tranh của tớ! Cậu có thể cho tớ xin lại không?

Và có một người con trai ngẩng mặt lên, có một người con trai đang rơi nước mắt trên những bức tranh… Và cũng có một người nhận ra đôi mắt vẫn thấy trong giấc mơ ngoài hiện thực, có một người nghe thấy lời nói: Sơn thích Băng một cách chân thật nhất… chớp mắt, rồi mở ra, vẫn là nắng mà… không phải mơ.

Người ta cứ than rằng: cứ phải nhớ những điều không nên nhớ... nhưng tại sao không ai trách những người có những điều đáng lẽ phải nhớ thì lại quên...

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More