Một câu trả lời đơn giản cho một câu hỏi quá khó khăn.
“Có… em không tin anh sao?”
Ừm! Có thể em rất yêu anh, nhưng em đã không còn tin anh nữa rồi! Không phải vì anh lừa dối em, lại càng không phải anh không đối xử tốt với em. Chỉ đơn giản em biết được rằng…
Anh chưa từng thực sự yêu em, dù chỉ một lần khi em cần đến anh…!
Anh đã bao giờ yêu em như cách mà em muốn? Hay chỉ là thứ tình cảm hời hợt nơi anh?
Anh à! Cái em cần là một vòng tay ấp ủ ôm em thật chặt từ phía sau! Cái em cần là một giọng nói ấm áp ru em vào những giấc ngủ say! Cái em cần là những dòng tin nhắn đong đầy những lời yêu thương để em lưu giữ mãi trong bộ nhớ điện thoại! Cái em cần là một lời chúc ngủ ngon, là cuộc gọi điện thoại đánh thức em dậy đi học vào mỗi buổi sáng để em biết được rằng, ít nhất cũng có người quan tâm đến em… Và đặc biệt, cái em cần là sự ngọt ngào tình yêu của anh!
Nhưng anh chưa từng cho em cái mà em cần. Anh chưa từng quan tâm xem em đang nghĩ gì… đang nhớ ai và buồn vì ai! Anh chưa từng nói rằng “Anh yêu em” vì câu nói đó, anh chỉ dành cho người con gái duy nhất mà anh yêu. Và mãi mãi không phải là em… Đúng không anh?
Em biết! Em hiểu! Rằng chúng ta đang chơi một trò chơi. Nó mang tên Hoán đổi! Và trong đó, em đóng vai một nhân vật phụ – thay thế cho nhân vật chính của anh mà thôi, thay thế cả về con người, suy nghĩ và tình cảm… Em thay cô ấy bên anh, chăm sóc anh… và yêu anh!
Nhưng đến bao giờ… Em mới có thể thay hình ảnh của cô ấy trong trái tim anh?
***
Những ngày đông giá rét nơi xứ sở sương mù, một mình anh lang thang trên những con phố không tên…
Để mặc cái lạnh buốt thấm sâu từng lớp áo in đậm vào cơ thể… Để mặc từng bước chân dẫn dụ ta đến những nơi chưa từng được khám phá… Để mặc nỗi cô đơn đang từng ngày gặm nhấm những suy nghĩ khiến nó ngày một bào mòn con người thân thuộc khi xưa…
Để mặc anh… Để mặc hình ảnh em… Trôi vào một miền xa lạ mang tên kí ức!
Nhưng… để quên đi một mối tình đã chết chẳng hề đơn giản. Anh đã cố gắng phủ nhận rằng em còn ở bên anh. Anh đã cố kiếm tìm một người con gái khác để thay thế em! Và suốt những năm qua, mặc dù anh đã chạy trốn khỏi thế giới của em nhưng anh vẫn chưa cách nào tìm được cách chạy trốn khỏi trái tim của chính mình!
Thoáng qua anh lúc này là những cặp tình nhân tay trong tay nhau, là hình ảnh một cụ già đang chậm từng bước đi để dẫn người bạn đời quá tuổi của mình sang đường, là sự hồn nhiên của những đứa bé đang vui cười nhảy nhót bên bạn bè của chúng, là những cặp vợ chồng đang vội vàng ghé vào một shop nhỏ bên đường mua những vật dụng trang trí để chuẩn bị chào đón một mùa Giáng Sinh an lành sắp đến…
Còn lại nơi đây, một mình anh đứng giữa những con phố London, nhìn dòng người tấp nập xung quanh mà lòng dâng lên một nỗi buồn xót xa khó tả. Ngoài trời dần một tối đi và tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết rơi nhẹ trên vai anh, trôi dần và chỉ còn lại một vũng nước trong lòng bàn tay… Anh khẽ siết chặt lại và cảm nhận sự buốt giá đến hiu quạnh… Nhưng làm sao có thể lạnh bằng trái tim anh lúc này!
Trước mắt anh hiện lên một vầng sáng chói lóa, anh đưa tay lên che mặt giống như một phản xạ và lại chợt nhận ra rằng. Vầng sáng kia chỉ là một màn đêm tối mịt. Nếu như vầng sáng vừa rồi là của một chiếc ôtô đang lao nhanh trên đường và tiến gần về anh, tại sao anh không chạy đi mà chỉ đứng đó đưa tay che mắt? Anh bật cười mà nước mắt vẫn cứ rơi! Ừ, vì anh giống em, chỉ nghĩ đến vật cản trước mắt mà quên đi hậu quả của nó để lại. Anh từ từ hạ tay xuống và bước tiếp qua đường…
Anh không có quyền trách em nữa… Vì chính anh cũng giống em!
***
Em ngồi thu gối trong căn gác nhỏ, lặng lẽ từng ngày gạch đếm thời gian trôi đi qua quyển lịch nho nhỏ đầu giường…
Nó âm thầm cứ thế trôi qua vô tình, cứa sâu vào trái tim của mỗi người một vết hằn thời gian…
Đau đớn…
Lạnh lẽo…
Cô đơn…
Và mãi mãi là hai chữ đợi chờ…
***
Cầm trên tay tấm vé máy bay sớm nhất về Việt Nam, trong anh như được thắp sáng…
Rạo rực, cháy bỏng và bồi hồi.
Anh nghĩ giờ đã đến lúc cần phải đối mặt với sự thật. Trước kia anh muốn thời gian có thể xóa nhòa hình ảnh em, giúp anh tìm lại được cuộc sống mới. Nhưng giờ thì anh nghĩ rằng, thời gian càng làm em xa cách thì anh lại càng muốn níu giữ nó lại…
Và giờ, anh đã đủ can đảm để đối mặt với điều khó có thể chấp nhận ấy…
Anh quyết định trở về Việt Nam, vì ở nơi xứ sở lạnh giá này, mỗi khi cô đơn, anh càng cảm thấy nhớ em hơn. Giống như một lời nguyền cứ đeo bám anh suốt cuộc đời. Vậy nên, có lẽ gia đình và bạn bè, nơi anh có thể tìm lại được niềm vui và tiếng cười, thì cũng sẽ là nơi anh có thể dễ dàng quên em nhanh nhất…
Có thể việc hoài niệm về một mối tình cũ là điều ngu ngốc nhưng với một mối tình đã chết, thì việc giữ nó lại trong tim lại là điều ngọt ngào nhất !
***
Đã 3 năm kể từ ngày anh đi…
Suốt khoảng thời gian đó, em vẫn ở đây, chờ anh quay về…
Em từng từ chối tất cả những lần hẹn hò – chỉ vì nghĩ như thế là không thật lòng với anh…
Em từng gạt bỏ tất cả những nơi in dấu chân của em và anh khỏi con đường em đi – chỉ vì sợ sẽ một ngày nào đó tình cờ em gặp lại anh ở đó…
Em từng giả bộ không quen khi gặp lại những người bạn của anh – chỉ vì em không muốn nghe những lời chế giễu của họ…
Em từng cố gắng tự nhủ với lòng mình rằng – 1 năm 2 năm 3 năm rồi, anh sẽ không về đâu, phải mau quên đi – nhưng vào giây phút gặp lại anh… Trái tim em lại thổn thức không yên! Như thế là sao hả anh?!
Anh đã lấy đi biết bao nhiêu thời gian và nước mắt của em…
Anh đã lấy đi biết bao nhiêu sự chờ mong và tiếc nuối nghẹn ngào trong em…
Và giờ, sau 3 năm trở về, anh lại một lần nữa… Muốn lấy đi cả con người và tâm trí em sao?
***
London – Việt Nam…
17 tiếng bay…
***
Viễn cảnh tình yêu…
Em cứ nghĩ rằng… Ngày hôm đó, sự tình cờ sẽ mang em đến với anh ở một quán café nhỏ nhưng thanh bình, một rạp chiếu phim đầy ắp các cặp tình nhân và chỉ còn thừa ghế của hai ta, một buổi tối lãng mạn khi em bất chợt dừng lại trước anh trên con phố đông người qua. Hay chí ít, cũng là ở sân bay ồn ã bởi những tiếng cười nói mà buồn vu vơ đang hòa trộn vào nhau…
Nhưng em thật không ngờ, sau 3 năm xa cách, em gặp anh lại ở một bãi đất trống không một bóng người qua, những cơn gió cứ rít mạnh qua tai và sự im lặng khiến em run sợ đến rùng mình…
Anh cầm trên tay vài nén hương, một đóa hoa cúc trắng đã héo tàn, khoác trên mình bộ quần áo chỉnh tề những vẫn ướm đầy sự lo âu, buồn khổ và nỗi cô đơn…
Anh nhìn em hồi lâu, trong đôi mắt hiện lên một sự xa lạ đến đau đớn. Và vội vàng, lướt qua nhau như những người dưng vậy…
Vì anh, chưa bao giờ thực sự yêu em…
Em ngẩn ngơ hồi lâu rồi cũng lẽo đẽo cất bước theo anh. Con đường này em đã đi qua, ít nhất là hai lần trong cuộc đời. Nhưng đây là lần đầu tiên có anh kề vai đi cùng…
Anh ngồi xuống trước em, thắp một nén hương mà bàn tay run run cảm tưởng một cơn gió thổi mạnh cũng sẽ làm anh lung lay…
Rồi sự câm lặng trong anh như vỡ òa…
Em cảm nhận được đôi bờ vai anh rủ xuống vì yếu mềm…
Em cảm nhận được tiếng khóc đau đớn và tiếc nuối của anh vì một cuộc tình đã chết…
Em cảm nhận được đôi mắt anh có lẽ đã ướt nhòa vì dòng lệ cứ thế tuôn rơi…
Em cảm nhận được những hơi thở ấm áp nhưng thiếu sức sống nơi anh…
Nhưng… Em lại chẳng thể cảm nhận được những suy nghĩ trong anh lúc này…!
***
3 năm… đã 3 năm trôi qua…
Một nỗi đau khó tả chợt dâng lên khiến những dòng cảm xúc trong anh như ngập tràn trong dòng nước mắt…
Anh đã trở về đây… Anh nghĩ rằng, mình có đủ dũng khí để đối mặt với em… Nhưng anh đã lầm…
3 năm trước khi ra đi và 3 năm sau khi anh trở về, em vẫn vậy. Lạnh lùng băng giá không nói một câu gì. Còn anh thì cứ như một kẻ điên, ngồi luyên thuyên về cuộc sống thiếu vắng em trong những năm qua…
Rồi anh chợt hồi tưởng đến một vệt sáng trước mắt. Hình ảnh một chiếc ôtô đang lao nhanh trên con đường dài. Bỗng chốc phanh kít lại tạo ra một viễn cảnh thương xót đến vô cùng…
Anh hồi tưởng đến nỗi đau mà em phải chịu đựng…
Anh hồi tưởng đến nỗi đau mà anh phải chịu đựng…
Thực sự là đau đớn gấp trăm gấp vạn lần em.
***
Em nhìn anh với đôi mắt cười buồn…
Cười vì biết rằng anh đã quay về…
Nhưng buồn vì em chưa bao giờ có thể tưởng tượng rằng, ngày đầu tiên sau 3 năm xa cách, em lại gặp anh ở đây…
Ngay trước mộ chị ấy – người yêu trước của anh…
Giờ thì em đã thực sự hiểu rằng, trước kia anh chỉ coi em như một trò chơi. Đem em ra để thế lấp vào chỗ của chị ấy. Rồi bất ngờ, chẳng nói chẳng rằng, anh bỏ em lại đây một mình để đi theo những hoài bão của riêng mình…
Anh thực sự không thấy mình rất độc ác sao???
Hàng năm cứ vào ngày Giáng Sinh, em đều chăm chỉ đến đây và thăm hương cho chị ấy…
Em đã giữ đúng lời hứa của em với anh. Nhưng lại không giữ đúng lời hứa với lòng mình rằng… Phải gạt bỏ tất cả những nơi đã in dấu chân của em và anh vì em sợ… Một ngày nào đó em sẽ gặp lại anh…
Em đã nhiều lần tưởng tượng ra viễn cảnh em gặp lại anh. Lúc đó em nghĩ rằng, sẽ giống như trong những bộ phim lãng mạn Hàn Quốc. Em nhìn anh nhưng lại đi thẳng như ta không quen nhau, để lại cho anh sự hụt hẫng và nỗi đau tiếc nuối vì đã bỏ rơi em…
Nhưng em lại chẳng làm được… Vì em yêu anh quá nhiều, còn anh thì không!!
***
“Em vẫn đến đây sao?” – Tôi hỏi em – cuộc tình như một trò đùa của tôi – khóe mắt lại thấy cay cay…
3 năm rồi… Em vẫn còn yêu tôi sao? Em vẫn chờ đợi tôi sao?
“Không… Đây là lần đầu tiên và sẽ là lần cuối cùng” – Em trả lời tôi, nhưng đó là một sự nói dối. Tôi nhìn những cánh hoa rụng rơi bên thềm mộ Vy, nhìn những đám cỏ mới nhú đang đâm chồi xung quanh vùng đất của Vy, nhìn những vết bụi mờ ảo loáng thoáng trên tấm đá khắc dấu tên Vy. Tôi hiểu rằng, em vẫn thường xuyên đến đây…
Có lẽ vì em vẫn còn giận tôi, rất nhiều…
“Tại sao?”
“Vì sau ngày hôm nay, em sẽ không còn cơ hội đến đây nữa…”
“Em định đi đâu?”
“London… Anh sẽ chào đón em chứ ?”
***
“Xin lỗi! Nhưng hôm nay, anh trở về Việt Nam, muốn rằng sẽ định cư mãi luôn…”
Vẻ mặt em vẫn vậy nhưng trong lòng lại bật cười một cách chua xót…
Khi em ở đây, anh tìm cách ra đi… Nhưng khi em quyết định sẽ ra đi cùng anh, thì anh lại trở về…
Em đã nghĩ rằng, anh nơi xứ sở xa kia sẽ rất cô đơn. Em đã muốn sang đấy cùng anh, tạo cho anh một niềm vui bất ngờ, một sự ngọt ngào mới mẻ trong cái lạnh giữa mùa Giáng Sinh. Vậy mà…
“Em định bao giờ đi?”
“Hôm nay…”
“Nhưng đêm nay là Giáng Sinh.”
“Vậy thì anh hãy chúc em sẽ có một Giáng Sinh thật vui vẻ với một người bạn mới ngồi cạnh đi?”
“Em vẫn chờ anh… Và giờ lại ra đi vì anh?”
Em bật cười… “Đừng nghĩ rằng ai cũng như anh, chỉ mãi hoài niệm về một cuộc tình đã qua. Thật ngu ngốc làm sao!!!”
***
“Đừng nghĩ rằng ai cũng như anh, chỉ mãi hoài niệm về một cuộc tình đã qua. Thật ngu ngốc làm sao!!!”
Tôi nhìn nụ cười của em, có thể đó là cách thể hiện sự hạnh phúc nhưng tôi hiểu, tâm trạng em thì ngược lại. Em thật đáng trách!!! Tôi là một thằng không ra gì, tại sao em lại phải chờ đợi mãi như thế cơ chứ? Ngoài kia đâu thiếu gì người cho em?
Em đang phạm phải một sai lầm lớn! Tìm cách trốn chạy để quên đi tình yêu! Nhưng em đâu có hiểu được rằng…
Khi chỉ có một mình, càng đến những nơi yên lặng và thanh bình… Càng khiến cho ta nhớ đến quá khứ nhiều hơn?
Tại sao em không chọn cách ở lại đây, tìm kiếm niềm vui giữa tình yêu của bạn bè, tìm kiếm sự đùm bọc giữa tình cảm của gia đình hay tìm kiếm sự bộn bề giữa những thử thách mới trong công việc. Điều đó mới thực sự làm em quên tôi nhanh hơn…
“Anh đã sai khi tìm cách trốn tránh quá khứ. Em cũng đừng như vậy! Hãy ở lại đây đi…”
***
Em… lại bật cười.
“Em không ra đi vì anh đâu! Em đã tìm được một công việc khá mới mẻ và thú vị bên đấy, nên mới quyết định ra đi. Hơn nữa, đừng trách em! Vì anh trước kia cũng đã từng như em. Thật quá trùng hợp phải không? Cuộc đời là như vậy, chưa trải qua thì mãi không thể cảm nhận được sự nuối tiếc! Vậy nên hãy để em ra đi, để em được thử một lần sống trong anh…”
Em đưa tay vào túi áo và sờ thấy được tấm vé. Tuy mỏng manh những đau đớn quá!
“Em thực sự muốn vậy?”
“Anh… đã bao giờ anh thực sự yêu em?”
“Xin lỗi! Anh quá tệ!”
“Chuyến bay của em cất cánh lúc 5 giờ. Em phải đi đây! Chào anh!”
…
“Khoan đã… Em có muốn anh… tiễn?!”
“Không!!! Có lẽ anh còn nhiều chuyện để tâm sự với chị ấy. Cứ kệ mặc em đi!”
***
Tôi nhìn em xa dần, chợt cảm thấy ân hận vì một phút rối lòng của bản thân lại đem đau khổ đến cho em! Có lẽ em đúng, nếu không thể tự mình nếm trải thì không bao giờ có thể học được một bài học trên đường đời còn dài. Tôi đã mất 3 năm để nhận ra cái sai của mình. Nhưng còn em? Em sẽ mất bao lâu?…
***
Em nhìn tấm vé mà chợt thấy buồn. Em đã nói dối anh. Thực ra, 8 giờ máy bay mới cất cánh! Em còn 3 giờ đồng hồ…
Có lẽ khoảng thời gian đó đủ để cho em khóc. 3 giờ đồng hồ, khóc cho 3 năm đợi chờ. Cũng thỏa đáng đúng không anh?
Em… không phải chọn cách ra đi để cố quên anh! Mà em chọn cách đến bên và cố gắng giành lại anh. Chỉ là do, anh về đúng ngày em quyết định ra đi, nên anh đã lầm tưởng…
Nhưng khi biết được rằng nơi đầu tiên mà anh muốn đến lại là mộ của chị ấy. Em hiểu! Hình như em đã chờ sai người thật rồi. Anh không xứng với tình cảm của em. Anh quá yếu mềm và tình yêu của anh quá lớn lao…
Em ra đi nhưng sẽ vẫn chờ, chờ một ngày anh nhận ra rằng…
Em… mới thực sự là người yêu anh!
***
Khi em ở đây, anh tìm cách ra đi. Nhưng khi em quyết định sẽ ra đi cùng anh, thì anh lại trở về…
Dòng đời cứ mãi luẩn quẩn đối lập vậy thôi. Đi rồi lại về, về rồi lại đi! Vậy đến bao giờ, hai người mới có thể dừng chân lại một điểm cùng nhau?!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét